Buổi xế chiều ở những con đường ra tỉnh, người ta đứng bạc mặt để những chuyến xe đò nhanh chóng lướt qua mặt. Giấc mơ hồn nhiên trôi về quê quán cũ. Công xưởng và những ánh đèn lộng lẫy không khỏa lấp được những cơn đói rỗng bao tử mà những người đứng đây phải chịu đựng. Con trai nói: “Con vào thành phố. Con kiếm đủ tiền cho cha má mua xe máy đi rẫy.” Con gái nói: “Con kiếm tiền mua nhà cho má với em.” – Câu từ biệt và lời cam kết gộp vào làm một. Bao nhiêu mái đầu trẻ xanh cứ thế ùn ùn kéo vào phố.
Thành phố phủ màu xanh của giấc mơ hoàn mỹ.
Chuyến xe về tỉnh mang vác thêm người vỡ mộng trở về quê nghèo. Tóc không còn xanh nữa. Giấc mơ tóm tém lại trong cái bao tử đói meo khổ sở thèm cơm mẹ già. Xe máy, nhà cửa, sự hồn nhiên và vô tri giác của cái xa hoa tan biến tự bao giờ. Màu xanh duy nhất còn đọng lại xao xao buồn trên những gân tay xanh lướt nghèo khổ của người trai trẻ.
Một buổi chiều mịt mù, thành phố sa vào cơn loay hoay của nỗi khó khăn. Nó xay nghiến các giấc mộng thành tro.
Khải Đơn
Comment