CAO THÁI SƠN: Anh có gay như phóng viên văn nghệ không?

Tôi sử dụng công cụ thô thiển nhất mình có thể có: Google, để gõ vào hai từ khóa.

Với “Thảm họa Titanic”: 942.000 kết quả

Với “Nửa đời ngơ ngác”: Khoảng 107.000 kết quả

Với “Cao Thái Sơn gay”: 1.000.000 kết quả

Với “Liên hoan phim Châu Âu 2012”: 3.820.000 kết quả

Trong tuần vừa qua, giữa Sài Gòn này, có một liên hoan phim Châu Âu, với 16 bộ phim rất nổi tiếng được trình chiếu hoàn toàn miễn phí, với những chuỗi nội dung nặng nề, mạnh mẽ, đẹp, nhân tính.

Trong tuần này, các sân khấu kịch, như cái sân khấu tôi ghé tối nay, vẫn mở đèn, đông khách, và sôi nổi.

Trong khi ấy, tất cả những gì báo chí viết của tuần qua là:

20/30 nhà báo trong cuộc họp báo đã giơ tay khi Cao Thái Sơn hỏi ai nghĩ tôi bị gay?

Tất cả các trang báo văn nghệ đua nhau chồng chất những cuộc chửi bới Ngọc Trinh khoe nhà, Ngọc TRinh ngồi trên mộ, Ngọc Trinh xúc phạm các phụ nữ sinh con gái.

Chưa có thời điểm nào, tôi có thể ngạc nhiên đến thế về các phóng viên văn nghệ và trang báo của họ.

Image

Vô tình và hữu ý, trước khi bộ phim Titanic 3D về Việt Nam và xuất hiện ầm ầm ở các rạp, ngày nào tôi cũng nhai thấy các bài viết như “Thảm họa Titanic lặp lại sau 100 năm”, “Người đàn ông gián tiếp gây ra thảm họa Titanic”. Thật buồn cười, bỗng nhiên, những nhà báo văn nghệ lấp đầy trang viết của mình với sự quan tâm về lịch sử, một cái lịch sử xa lắc, hồn nhiên, bỗng từ đâu ùng ùng dựng dậy vây hết trang báo này, tờ báo nọ. Vài tuần sau, Titanic 3D đến rạp Việt Nam.

Cũng vô duyên vô tướng như vậy, nàng Natalie Portman liên tục xuất hiện trên trang báo Việt Nam với cô Thiên Nga Đen cùng giải Oscar. Cũng trong năm đó, hai bộ phim cực kì xuất sắc khác: “The King’s speech” và “The Social Network” lẳng lặng như vài dấu chấm mờ nhạt mà người ta vô tình nhắc đến trên trang báo, kế cạnh diễn viên nữ chính xuất sắc nhất Natalie Portman. Tôi chưa hiểu là Mark Zukerberg liệu có kém hot hơn Natalie Portman hay không mà người ta thuần túy quên đi bộ phim chân dung đầy tư tưởng của anh chàng trẻ tuổi tài hoa này như vậy? Tôi chưa hiểu, cho đến khi Black Swan rầm rộ lên rạp, tại TPHCM.

Nền văn nghệ bé nhỏ của TPHCM này, tôi nghĩ, nó cũng không ngu dốt và thiển cận cho lắm. Nó vẫn có những buổi vài chục người đến nghe đọc tác phẩm “Người đọc” và xem phim “Người đọc” miễn phí tại Viện Goethe. Nó vẫn có những triển lãm ảnh, triển lãm tranh bé bé xinh xinh, miễn phí, nhiều mới lạ. Nó vẫn có những đêm nhạc hoành tráng, đầy phẩm chất, hoàn toàn miễn phí, của lãnh sự quán Nhật, của lãnh sự quán Đức, của một vài cơ quan âm nhạc, hoặc thuần túy nhất là biểu diễn của dàn nhạc ở Nhạc viện, với vài trăm nghìn tiền vé một buổi.

Phổ thông hơn, những sân khấu kịch, cải lương vẫn sáng đèn. Những người phụ nữ vẫn ôm chặt lấy con mình, đưa tay gạt nước mắt, khi nhân vật nữ trên sân khấu khóc rức tiếng, chia tay người yêu. Diễn viên khóc cười như một con tằm bé tẹo, nhả hết tơ, khóc sạch nước mắt cho tròn vai diễn, rồi lụm cụm thu vén đồ đạc, đứng nhìn những khán giả lặng lẽ kéo ghế ra về. Sự cảm thông chất chồng chỉ diễn ra trong những tiếng cãi cọ đớn đau trên sàn diễn và sự câm lặng của lớp khán giả dưới bóng tối đèn, lúp xúp, ít nhiều vẫn còn lam lũ.

Nghệ thuật ở thành phố này cứ sống và sống, hồn nhiên và hồn nhiên, khóc cười đến vô vàn những cung bậc, hồn nhiên và vi vút như tiếng nhạc va vào tường sân khấu nhà hát.

Nghệ sĩ, khán giả đâu có ai bỏ rơi họ đâu. Nghệ sĩ – sự đồng cảm vẫn còn nguyên nguyên vẹn, y như thuở nào trong những câu chuyện già của của người xưa.

Rất tiếc, chỉ có các nhà báo vứt bỏ nghệ thuật.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về một comment trên Facebook khi tôi vì quá tức cười đã trích dẫn lại phản ứng của 20/30 nhà báo khi được hỏi là có nghĩ Cao Thái Sơn gay hay không.

Anh ấy viết: “Điều làm anh ngạc nhiên nhất là có tới 30 nhà báo tới dự buổi họp báo ấy! :)”

Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên hơn là thậm chí còn có cả buổi tường thuật trực tiếp trên nhiều báo online về cái cuộc họp báo để phân bua “Tôi là chuẩn men” của Cao Thái Sơn. Có 30 nhà báo đến dự cuộc họp báo ấy, phá lên cười, và nhanh tay post thông tin thành bài trên tất cả các mặt báo.

Image

Còn ở Liên Hoan phim Châu Âu, với 16 bộ phim xuất sắc, thậm chí có cả “In a better world” cũng thắng giải Oscar (Phim nói tiếng nước ngoài hay nhất), và chưa kể phim này đã xuất hiện lần 2, sau liên hoan phim Đan Mạch vừa rồi, nó vẫn chưa hề được ai thèm cả mặt chú ý mà lăng xê cả km như “thảm họa chìm tàu Titanic 100 năm trước” cả.

Những trang báo viết về sách, rất chăm chú giới thiệu Lolita, rất chăm chú giới thiệu Ai và Ky ở xứ xở những con số tàng hình, nhưng cũng bằng từng đó trang báo, họ lờ đi tất tần tật các thể loại sách triết học quan trọng được in lại, sách khoa học hay được tái bản, tác giả xuất sắc cũ được tái bản… đều lũ lượt lên kệ trong trạng thái lờ đờ, lơ tơ mơ, như những kẻ già đuối sắp chết. Chẳng ai thèm chú ý đến chúng, chúng không thể “hot” như nàng Lolita….

Phóng viên văn nghệ – họ vẫn sống bằng tiền của những người đoc – và như những tên kẻ cắp – họ ăn tiền từ những sản phẩm viết ra – dành cho người đọc – họ ăn tiếp “lai” thứ 2 từ những công ty phát hành phim, những công ty sách chịu nhá mồi, thả tiền. Họ vứt những buổi hòa nhạc sang một bên, họ vứt bỏ những quyển sách phải đọc ngay ngắn hết từng trang mới viết giới thiệu nổi, họ quẳng những bộ phim công chiếu mà không biết điều mớm tiền quảng cáo…

Họ không đọc.

Họ không xem.

Họ đi họp báo. Xem thằng gay. Nhìn người mẫu cởi quần cởi áo, bình con này vú to, đùi bự, làm gái là không tốt.

Và họ nói: Nền văn nghệ chúng ta thật tởm, showbiz thật quá tởm.

Nhưng.

Họ rất tởm!

Khải Đơn

54 bình luận về “CAO THÁI SƠN: Anh có gay như phóng viên văn nghệ không?

Add yours

  1. nguoi viet bai nay cung rất tởm.các cty thuê nhà báo quảng cáo, tác giả bài viết có đươc ai thuê? nếu như các văn nghêj sỹ sông vì nghệ thuât, công hiên cho nền nghệ thuât đã không phá hủy nó như bay giờ

    Thích

    1. nhiệm vụ của báo chí là đi rình chuyện đời tư sao? không. như thế là sỉ nhục nhà báo, những người chỉ chuyên viết về chuyện câu khách rẻ tiền, trong khi làm lơ sản phẩm nghệ thuất chất lượng xung quanh chỉ vì nó không ăn khách thi là loại gì? không thể cổ súy như thế, họ viết báo mà như giải trí thế sao

      Thích

  2. Đừng đụng đến lũ nhà báo văn nghệ bạn ơi, chúng nanh độc và nhiều lý lẽ lắm. Nếu chúng hiểu chuyện và biết nhìn lại thì tốt rồi, tiếc là bây giờ toàn bọn giả danh nhà báo, kiến thức nông cạn, cầm cái máy ảnh chớp chớp vài tấm về quăng lên những tờ báo mạng dễ dãi! Bọn chúng chỉ vì tiền, vì nhiều mục đích riêng tư của chính mình…có thể nói 1 điều BÀI VIẾT THẾ NÀO TƯ CÁCH NHÀ BÁO THẾ ĐÓ.

    Thích

  3. bạn đã góp thêm 1 kết quả khi google từ khóa “Cao Thái Sơn gay” rồi :))
    Đùa chứ bài viết rất hay, cám ơn bạn 🙂

    Thích

  4. Bài viết rất hay, cảm ơn anh 🙂
    Nhưng chọn đọc vietnamnet hay vnexpress lại không bị ảnh hưởng bởi những bài như thế
    Cũng có những độc giả chọn đọc những bài như thế, độc giả cũng làm hư nhà báo

    Thích

      1. Ồ xin lỗi, sau khi tìm hiểu em mới biết là nữ phóng viên
        Không hiểu sao nhìn blog và đọc văn lại ko cảm thấy được điều ấy 🙂

        Thích

    1. vnexpress ……… to bao la cai nhat vietnam. Vietnamnet gio cung kha la cai roi. chi con 1 so chuyen muc chuyen trang la duoc.

      Thích

  5. Xin trân-trọng cảm-ơn KHẢI-ĐƠN ,, Người đã làm giúp — ĐIỀU mà Chúng-Tôi cực-kỳ MONG MUỐN — dùng “THANH GƯƠM ĐẠO-LÝ” ,, chém một nhát thật sâu … vào Cái Hệ-Thống KHÍ-QUẢN–CHỈ–CHUYÊN–HÍT–THỞ–TRONG–VŨNG–BẠC-TIỀN … !!!!!!!!!

    Thích

  6. ôi chửi hay thế, báo mạng mảng văn nghệ hiện giờ toàn phóng viên ăn phân thôi, bài viết ra toàn thúi hoắc, làm hư giới trẻ thì có, đúng là chó ăn cứt

    Thích

  7. Mỗi lần vào yahoo cứ thấy 3 cái tin đấy, lúc đầu còn vào bình luần nói nhà báo sao cứ viết mấy bài đấy, nhưng nói rồi cũng vậy, bó tay. Chả biết nói được j. Mình rất thích phim ảnh, thường xuyên lên imdb, mình cũng biết có liên hoan phim nhưng công việc quá bận cũng không đi được thật là buồn, nhưng lên mạng thấy những tin tức nhảm nhí trên các mặt báo net còn buồn hơn. Tự hỏi làm cách nào để có thể hết được điều này đây…vì ba mình cũng là một nhà báo nhưng bên pháp luật. Giờ người ta hỏi ba mình làm gì, mình vẫn trả lời thực, nhưng họ chắc chắn lại suy nghĩ sai về ba mình, mà mình thì cũng không rảnh mà đi giải thích.

    Thích

  8. bài viết của 1 người có tâm, thật ý nghĩa! Vụ lùm xùm này mình chỉ nhìn tít trên báo rồi chăng đọc, vẫn ước mong báo nước mình không biến thành lá cải thế này.

    Thích

  9. Bài viết rất người. Những bài người thế này thì không thấy đăng, hoặc có đăng nhưng chẳng thấy báo nào load lại.

    Thích

  10. đừng chê phóng viên văn nghệ, chúng nó cũng kiếm cơm thôi, xét về phương pháp thì cũng không tởm hơn cảnh sát giao thông ăn hối lộ.

    Thích

  11. Bài viết rất hay, theo mình thì cũng có rất nhiều người như mình mong muốn hằng ngày khi xem báo sẽ được cung cấp những thông tin bổ ích về văn hóa văn nghệ ,nhưng bây giờ lên mạng xem tin tức chỉ thấy bình phẩm về những vấn đề dung tục của showbiz mà thôi. Những thông tin về triễn lãm hay các hoạt động văn hóa nghệ thuật khác hiếm khi được đề cập hoặc được nhắc đến theo cách rất mờ nhạt, đọc bài này thông qua FB mình mới biết “trong tuần vừa qua, giữa Sài Gòn này, có một liên hoan phim Châu Âu…” có lẽ những thứ như ngực, giới tính, đời tư trụy lạc đã che mất và mình trở thành người mù thông tin vậy…

    Thích

  12. Ông cũng mất tiền ngu đi xem black swan còn gì (một film đc rate 8+ trên imdb) để rồi đek thêm đc cái gì vào người lại về chửi em portman, hèn x tả. Chính ông góp phần bới cái đống rác kia lên đấy .

    Thích

  13. Mình không đồng ý cho lắm. Đơn giản vì có cầu thì mới có cung, có người đọc thì họ mới viết. Nghĩ thử đại đa số người VN mình, cứ giật tít hay hay, càng nhảm thì càng có nhiều người đọc đấy chứ. Chỉ có mấy ông bác già già thì mới tìm đọc họp quốc hội, chính sách chứ bộ phận thanh niên bây giờ có bao giờ thèm đọc. Mình ko nghĩ họ tởm như bạn nói, công bằng mà nói, là do tâm lý của thế hệ này nó vậy, trách thì phải trách từ cái gốc cơ.

    Thích

    1. Mình cũng nghĩ như bạn. Nhưng nếu nói vậy thì lại càng rõ cái bộ mặt hám lợi của bọn phóng viên. Vì muốn giật tít câu khách đọc mấy thứ rác rưởi mà họ bất chấp danh dự của 1 thằng nhà báo đi lùng và viết toàn những thứ vớ vẩn 🙂 họ chả sợ ngta đánh giá tự trọng nghề nghiệp của mình chỉ cần kiếm dc lợi.đành là thỉnh thoảng viết thì cũng vui vui đó đọc giải trí nhưng phóng viên nhà báo vn giờ biến chất hết rồi 😀

      Thích

  14. Tác giả thật buồn cười! Khi mà bản thân họ còn chưa thể lo lắng đầy đủ miếng cơm manh áo cho gia đình, thì làm sao có thể đòi hỏi họ cống hiến bản thân cho nghệ thuật? Với những người đã ăn no mặc ấm, thì vâng, họ thấy nền nghệ thuật nước nhà rất tởm. Và lại có những bạn trẻ hùa theo cũng bảo nó tởm nốt. Thế nhưng điều này ta không thể hoàn toàn trách các nhà báo, vì suy cho cùng hệ quả đó là tất yếu ở mốt nước còn rất nghèo và nền kinh tế thì đang đi xuống. Họ còn chưa lo được cái bụng của họ, thì làm sao có thể bắt họ lo cho cái đầu, và cả những cái đầu của độc giả nữa?

    Thích

    1. Mình đồng ý với ý kiến của bạn, nhưng tác giả viết bài này dựa trên tinh thần tích cực, ủng hộ sự phát triển đúng đắn. Tuy có thể nó chưa thật sát với tình trạng hiện nay nhưng đó cũng là một vấn đề cần quan tâm và xem xét đấy chứ! Nếu chúng ta bắt đầu thay đổi ngay từ bây giờ thì không phải trong vòng 20, 30 năm nữa sẽ có hiệu quả tích cực hay sao?

      Thích

  15. Bức xúc từ lâu với báo chí Việt Nam (mảng văn hóa nghệ thuật) may mà có người mói thay và nói rất “thâm và độc” 😀

    Thích

  16. Chào chị, lại là em 🙂

    Đọc bài này trong lúc trời đang mưa lại ở công ty một mình…tự dưng có cảm giác nhớ ngày xưa 🙂
    Khi còn học trung học ước mơ của em là muốn trở thành một nhà báo, lí do thì vô cùng đơn giản chỉ là bất bình các cô các chú luôn chỉ trích những đứa “fan girl” như tụi em, muốn cho mọi người biết thật ra những đứa trẻ fan girl ấy cũng cần được lắng nghe…

    Nhưng rồi sau năm 12 em chân chính nhận ra được rằng, đất nước chúng ta vô cùng dân chủ, mọi người đều vô cùng có quyền tự do ngôn luận và các bạn nhà báo chân chính nghĩ rằng hơn tất cả mọi người họ có cái “quyền” ấy nhất…

    Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, tất cả mọi người ai cũng đều có ý nghĩ riêng của mình, không thể nói chính kiên của mình là đúng và của người khác là sai, mỗi một sự việc một vấn đứng ở góc nhìn và hoàn cảnh của mỗi người đều có cách nhìn nhận khác, chỉ nên đứng trên lập trường cá nhân của mình nghĩ như vậy và không nên ép tư tưởng đó lên người khác, nhưng đa số tư tưởng người làm báo thì lại luôn nghĩ rằng công việc của mình chính là “cải tạo thế giới” :))

    =====> Có lẽ em thật không thích hợp với một nghề có “lí tưởng” như vậy :))

    P/S : Em rất thích wordpress của chị bởi vì nếu không lầm chị là một phóng viên, những bài viết của chị theo em nếu muốn có lẽ chị cũng có thể đăng làm một chuyên mục báo, nhưng chị chỉ viết ở đây, bởi vì như em nói, tất cả đều là chính kiến của bản thân, không thể nói là nó sẽ đúng với tất cả mọi người vì vậy cũng chỉ nên đăng ở một nơi cá nhân 🙂
    Xin lỗi vì em lại lảm nhảm trong blog chị rồi 🙂

    Thân.
    -Mạc Y Tư-

    Thích

    1. Mạc Y Tư à, Thực ra, tớ chỉ viết thôi, vì ko muốn nhiều ý nghĩ bị quên đi. Tớ cảm ơn lời nhắc của bạn 🙂 Ở 1 nơi cá nhân. Tớ cũng nghĩ thế. Và hiểu rõ ràng chỉ nên là như thế. Được viết ra điều mình thấy cần, và có 1 ai đó cảm thông, thế là đủ rồi 🙂 Nhỉ?

      Thích

      1. 🙂 Dạ vâng, với em thì cảm thông chính là một người biết lắng nghe thật sự, họ không cần phải hiểu chỉ cần họ dùng tấm lòng chân thành nhất để nghe, vì không ai có thể hiểu rỏ nhất cảm nhận của mình ngoài mình.

        Em cảm thấy việc làm khó khăn nhất trong cuộc sống này chính là phải nhìn thẳng vào bản thân, nhìn vào những gai nhọn của mình và ôm lấy nó bởi vì không ai có thể làm điều đó ngoài bản thân mình.

        Cuộc sống có lẽ sẽ không mệt mỏi đến vậy nếu bên ta có người có thể nghe ta nói…

        Em lại linh tinh, phiền chị nữa rồi… 😦

        Thích

  17. Lâu rồi e chỉ đọc báo điện tử mà bỏ báo giấy (vì lười mua, lười giở báo). Giờ thì e kg nuốt nổi báo điện tử nữa, đang đặt lại báo giấy để đọc đây.. Hic, 3 ngày kg tìm được 1 tin bài ra hồn trên mấy trang báo điện tử để mà đọc nữa, ngoài đâm- cướp- giết-cave-lộ hàng-giới tính…thì không biết đọc gì cả

    Thích

Comment

Blog tại WordPress.com.

Up ↑