Mùa mưa trong những chai bia

Image

Mùa mưa ấy

Không còn chút ảo tưởng nào.

Phải đứng ở tận cùng của đỉnh cao, để thấy rằng thế giới hóa ra bé nhỏ và giản đơn như những bước đi hướng về phía trước.

Có những kỉ niệm, chúng chìm vào cơn mưa, chúng ướt lướt thướt như một lần đứa trẻ thực sự hiểu ra giá trị của một ngày sống – ở thành phố – và một ngàn ngày yên bình tuyệt đối trong lòng mẹ.

Khi xoải cánh bay, thợ săn sẽ bắn, không có lòng mẹ, không có tổ, chỉ có cơn mưa, che mắt tất cả những hoài nghi và nỗi sợ cây cung căng dây cứng đẫn chờ mục tiêu.

Khi bước vào đời, chân chưa bao giờ rón rén, cứ xầm xập lao tới, như một kẻ mù quáng tin rằng mình không thể yếu đuối, không thể lừa lọc, không thể hoài nghi, không thể giận giữ, tăng tốc. Chạy. Và đến đích.

Khi chào mẹ ở cửa nhà buổi chiều mưa, lòng thắt lại. Mẹ nhìn. Cái nhìn như chia tay cả một khung trời dại dột. Cái nhìn như dùng dao khắc hẳn từng vết máu vào tim. Khi vào trong cuộc đời. Ánh nhìn chỉ nằm lẫn lộn trong những cơn mưa, nhạt nhòa, mờ ảo, yên lặng như một miền quên nhớ lay lắt giữa trùng trùng những cuộc bủa vây đầy tiếng cười xa hoa của đời.

Khi ra đi vào một sớm mưa rất to, trời xám xịt trắng dần, rồi cứ thế trong veo hơn, cứ thế nắng đổ rót vàng xuống nhiều hơn. Khi rời khỏi nhà, khi đi xa mãi trên những con đường, thấy nơi đâu cũng có thể là nhà, miễn miệng mỉm cười, tim mở rộng ra và chân  đừng vội vàng mỏi mệt chóng vánh quá.

Ko thể nào sợ được.

Ko thể nào nghi ngờ được.

Khi một tối sùng sục trở về, với cơn say tung tóe trên những bậc cầu thang, khi tiếng hát thô tục cưỡng hiếp những vùng âm thanh trong sáng của cơn mưa, tôi nằm xoải người xuống sàn nhà lạnh. Co quắp. Mưa gọi giấc ngủ đến. Bia rượu chờn vờn cơn ác mộng.

Các hạt nước bị quên mất, văng tung tóe lên bầu trời của giấc mơ, dội sạch cả những vì sao của ngày đi xa khỏi xứ sở. Cái còn được nhớ thật nhiều là mùi hôi của bia trộn lẫn với món thịt được nướng cẩu thả trên cái menu nhà hàng quá sức đắt tiền và sang trọng.

Giấc ngủ gọi mẹ.

Đêm mưa.

Tôi không nhớ được gì. Chỉ biết cuộc đời không thể nào là những ngày tiếp nối – liền mạch – rời rụng – khơi khơi – bởi những chén chú chén anh, miếng mồi ngon và tiếng cười vội vã.

Tôi – đã lâu lắm không cười…

Đôi mắt mẹ thì chờ ở trong cơn mưa. Quên quên. Nhớ nhớ.

Khải Đơn

Advertisement

1 bình luận về “Mùa mưa trong những chai bia

Add yours

  1. Trên đời này có cái gọi là đau đớn tột cùng không? Mỗi ngày trôi qua đều sợ hãi như vậy bởi vì khi lột xuống tầng đau đớn này chắc chắn rồi sẽ lại có một tầng khác đau hơn gấp bội. Ngày ngày đều không thể buông tha việc nhìn mãi vào những gai nhọn của mình để rồi cảm thấy bản thân này thật ra không hề xứng đáng để sống. Nhưng có thể làm gì khác hơn khi nước mắt không có ai đau xót thì đều trở thành vô giá trị…

    P/S: Bởi vì cô đơn nên chỉ có thể yêu lấy bản thân nếu có thể đừng đối xử với nó như vậy? Được không? Ngủ ngoan…

    Thân.
    -Mạc Y Tư-

    Thích

Comment

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Blog tại WordPress.com.

Up ↑

%d người thích bài này: