Tôi đi dò dẫm trên hành lang của tòa nhà. Miệng tôi dính mồ hôi, hơi nóng đổ xuống từ tận đâu đâu tầng 12.
Từ chiếc radio của căn phòng nào đó phát ra tiếng hát: “Muốn không gian đừng tan, níu đôi chân thời gian/ Ngừng trôi cho giây phút chia ly này kéo dài”.
Tiếng nhạc lần lữa kẽo kẹt vang lên rồi rơi xuống tầng nhà thăm thẳm với những mái tôn màu đen phía ngoài.
Âm thanh đó du dương và khó chịu đến nỗi tôi thấy đầu óc và lòng ruột mình nhào lộn cả lên. Cứ như thể tôi đang trôi đúng về phía của một thời quá cũ, trôi tuột vào cái nơi tôi đã từng ngồi trong bóng tối suốt nhiều ngày nhiều đêm – ở đúng tòa nhà này.
6 năm trước đó, thời gian của tôi là quãng mới lớn nhiều trò phiêu lưu. Tôi dọn về khu chung cư này ở, chỉ vì nhận ra từ cửa sổ căn phòng ấy tôi có thể thấy một vườn cây của ai đó ở khu đối diện, cheo leo trên một tấm tôn và vài thành gỗ mỏng gác chồng lấy nhau. Bên dưới là vực thẳm.
Rồi cứ thế, tôi nằm trên cái gác lửng, đưa mắt lười nhác sang ngắm nhìn cái cây trầu bà của cửa sổ nọ đong đưa, trong nắng và trong mưa, từ ngày này sang ngày khác, và nghe những bản nhạc buồn vô cùng tận của thế gian này.
Thỉnh thoảng, tôi tự thưởng cho mình một chai vang và… một đĩa trái cây. Cứ thế, uống chút rượu cay cay, ăn một vài miếng mận giòn hoặc khóm ngọt. Tôi uống say rồi lăn ra ngủ. Trong giấc mơ, tôi láng máng thấy mình đi dạo quanh hành lang với những cây kim phát tài, cây thạch thảo, cây mai còi cọc… Chúng trèo ra khỏi chậu và lang thang ở dãy hành lang dài lạnh ngắt, đôi chỗ đậm đặc mùi nước mắm nước tương phả ra từ căn phòng ưa nấu nướng nào đó.
Kim Phát Tài hỏi:
– Có muốn thử bay ko?
– Không có cánh sao bay được?
– Thì nhảy từ đây!
Tôi trợn tỉnh dậy, ói ra bằng hết những thứ đồ ăn trong bao tử, đầu óc choáng váng với cái khoảng không thăm thẳm từ tầng 12 của tòa nhà nhìn xuống đất. Tôi bĩu môi, rùng mình, rồi nghĩ : Mình nhất định ko thể nào “bay” qua cái lũ rác tầng tầng lớp lớp ở chốn này được, tởm chết!
Các thể loại giấc mơ như thế thỉnh thoảng vẫn đến với tôi vào buổi chiều quá say và quá chán. Tôi chỉ uống khi quá chán, quá rảnh và đầu óc lơ mơ trong nhiều vùng ý nghĩ rối rắm. Vài cuộc tranh luận ở lớp với mấy ông thầy già xảy ra lúc nào đó. Tôi cãi cọ vô nghĩa lí sau trận banh với tụi cùng khóa. Cô nàng quen tôi ngúng nguẩy đòi tôi khai ra cái em gái tôi chở sau xe đạp là ai. Lũ cây xanh ở cái cửa sổ kia chắc đã neo đậu lại chỉ vì đầu óc tôi rậm rặt, mờ nhạt trong những buổi chiều vô nghĩa như vậy.
Có lần, tôi đi lang thang khắp cả ngày trong tòa nhà, rồi bỗng nhiên đi ngang tầng 4, có cái ghế mây dài được ai đó hào phóng chưng ra hành lang làm chỗ ngồi tám chuyện hay nghỉ chân cho thiên hạ. Đã đi tới 4 vòng suốt 12 tầng, tôi thả ngay mình xuống cái ghế, chả cần hỏi han gì ai nữa.
Mồ hôi vã ra như tắm – sao lại có một cái ngày nóng nảy và lẩn quẩn như thế nhỉ?
Một bà chị mặt mũi son phấn, ngấn thịt phè ra đằng cổ, đột nhiên từ đâu xuất hiện cũng ngồi xuống cạnh tôi. Chị mặc bộ áo thun bó rẻ tiền có hoa văn màu hồng và đen quấn lấy nhau một cách phức tạp. Nhiều ngấn mỡ bật lên khỏi lằn áo khiến chị có vẻ nặng nhọc.
– Kưng, ngoài mới tới hả?
– Không, tầng 12.
– Trời, ở lâu chưa mà qua ko biết kưng?
– 1 năm rồi. Có xuống đây đâu mà biết?
– Hớt tóc mát xa hôn? Zô đây qua làm cho! Nhìn kưng mồ hôi đầm đìa.
– Thôi, hết tiền rồi. Sinh viên có tiền đâu chị!
Chị nhìn tôi, nguýt dài, rồi nản chí đứng dậy. Trước khi nhấc đít bỏ đi, chị xoa đầu tôi:
– Còn nhỏ, lo học nghen!
Mùi nước hoa lòe loẹt của chị đọng lại trong mũi tôi, ngây ngây dại dại. Mồ hôi tiếp tục đua nhau đổ xuống lần áo thun mỏng dính của tôi. Ngực chị to thật, nhưng đẹp!
Tôi thầm nghĩ, cúi đầu, xây xẩm mặt mày, rồi vội leo lên tầng 12 về lại căn phòng tối tăm của mình, tiếp tục nằm ngắm nhìn chiếc lá trầu bà và kim phát tài khẽ rung nhẹ trong gió tầng không.
Tất nhiên, có nhiều cách hơn để làm tuổi trẻ qua đi trong vô cùng thiên lủng những sự nhiều vị khác, cay như rượu nếp, xây xẩm và chát vô duyên như chuối hột dỏm, nhạt và khai khai mùi gió lướt qua những cửa sổ ngập đầy rác, lạnh tanh và rát bỏng làn da trong một chiều gió từ sông thổi vào. Khi đang bước đi trên tầng chung cư này, tôi đã nghĩ, hẳn tất cả vô nghĩa đã đi vào trong tim mình, chui ra, hút hết máu, và làm mình tỉnh giấc, biết phải rị mọ lao đầu vào những ngày lao động để có tiền nhét vào miệng. “Đã qua rồi muôn ngàn sóng xô, qua cả những lọn tóc mai em thơm ngào ngạt…” – Tôi nhép miệng, để bớt đi cơn rưng rưng đổ ùa tới, nơi những hành lang ngạt mùi xú uế và ngải lên cái hương mắm muối từ một căn phòng nấu nướng nào đó bay ra.
Đã có một thời… một thời như thế….
Tôi trèo đủ 24 lượt cầu thang, qua 12 tầng lầu, để đến vùng gió ko còn mùi ngái ngái rị mọ và đen đúa nữa.
Căn phòng thuở nào tôi lầm lũi chôn giấu thời gian hiện ra, sừng sững, ngay bậc cuối cùng của cầu thang. Tôi thường nghĩ đó là cửa thiên đường – mình mở chốt – bước vào – là cả thế giới 12 tầng sẽ hóa trong suốt vô hình cả – và tôi thì ngự trị trên tầng trời thinh ko, sạch sẽ, thơm tho, với lũ kim phát tài hay rủ rê tôi bay.
Tôi nhớ là tuổi 21, em dìu tôi đến được tận cửa thiên đường màu xanh mực này, nghiêng vai cho tôi oặt mình nằm xuống – miệng nôn nao nhức nhối sự thèm muốn. Tôi đổ xuống tấm nệm mỏng nhàu nát vây vo những nét hoa văn đầy vẻ hài hước. Cây kim phát tài đong đưa ở cánh cửa sổ đối diện, vừa tầm mắt vỡ vụn của tôi, lơ đễnh hỏi muốn bay không. Tôi ghì tay ấn em xuống giường. Em mềm mại như một hạt bồ công anh bay phất phơ với chiếc dù màu trắng trong gió.
Bao nhiêu yêu đương cuộn lại rồi bay ra khỏi cánh cửa sổ. Tôi cười vào mũi cây kim phát tài. Hôm ấy tôi chẳng cần bay, dù tôi đã đong đưa trong hơi men mềm nhũn. Tôi đang yêu đương, yêu đương đến ngất ngây cuối mùa của thiên đường.
Cánh cửa sập tối.
Và tôi đang đứng ngoài cái màu xanh mực rách nát đó. Tôi dò dẫm bước trên những mảnh ván gãy, nhưng miếng gạch nát bét canh cách dựa vào nhau. Tôi đi vào tận cuối cái gác lửng bằng gỗ đã mủn nhàu và nằm tênh hênh nửa trên cao nửa dưới nền. Tôi mím môi đẩy một khe ván, rút ra cái vị mềm mại quen thuộc.
Chiếc coóc-sê của em, mềm mủn, khum khum bé xíu như em, tan ra thành vô vàn đợt bụi trong tay tôi…
Tôi thấy cơn hứng khởi mê man thân thể ướt đẫm mồ hôi của mình, với bí mật nho nhỏ được giấu lại cho riêng tháng ngày của mình.
Có một mùa hè, cây kim phát tài cửa sổ đối diện rủ tôi bay…
Sao hồi ấy lại từ chối nhỉ?
Khải Đơn
Ừm…nếu bạn bay đi theo lời cây Kim phát tài đó. Chắc rằng mình đã không được đọc những gì bạn viết rồi!
ThíchThích
cây này chị chỉ biết nó tên là cây xấu hổ thôi.
ThíchThích
Haha, hình minh họa đó chị. Chứ cây kim fát tài em ko có hình =))
ThíchThích