Những quyển sách cho một đứa ngu(*)

Cuộc đời về cơ bản là buồn nhìu vui ít.

Anh kết luận vậy.

Bữa nọ, anh ra nhà sách, quyết trở thành 1 người đọc trẻ đam mê các tác giả mới, vác về nhà bằng hết lũ sách trên kệ mới của các tác giả như Hamlet Trương& Iris Cao, Tùng Leo…. Mua hết đống đó, anh mất trọn 500k (tiền ăn 1 tuần của anh!) và anh phải mò wa nhà bạn mượn tiền để ăn dần hết tuần. Nhưng thôi, tiền bạc chỉ là chiện trần thế, anh đang đọc sách, tâm trí cao vời vợi, ko care tới tiền.

Giờ đọc cũng được 1 mớ rồi. Nên anh viết review.

“Giá Như Tôi Biết Những Điều Này…Trước Khi Thi Đại Học”

Image

Vì sao anh mua quyển này? – Đơn giản thôi, nó có 1 loạt bài được trích đăng trên báo Tuổi Trẻ. Loạt bài này đọc hay lắm. Hay đến nỗi, đọc xong bài thứ 2 là anh mò ngay ra nhà sách hốt hẳn 1 quyển về đọc.

Anh nghĩ trên đời này, anh ngu cũng nhiều rồi, nhưng chưa bao giờ anh ngu như cái pha mua sách này, có lẽ là ngu nhứt.

Tác giả quyển sách này có lẽ đang là người được giới trẻ đam mê. Anh nghĩ vậy, vì sách của ảnh bán chạy lắm, mấy nhà sách chỗ nào cũng hết hàng.

Nhưng xin lỗi nhé, nếu anh Đinh Tuấn Ân này là một doanh nghiệp thì có thể anh kính trọng, nhưng là một tác giả sách thì anh chỉ muốn chọi luôn quyển sách vào mặt ảnh.

Đây là quyển sách của một kẻ đạo văn chân thật.

Những thứ gì hay nhứt từ quyển sách thì tương hết lên báo rồi, tính ra chắc 6 kỳ, mỗi kỳ gần 2000 từ, chung chi là 12000 từ. Chứ còn nguyên quyển sách dày cộp đó là một cục chữ của kẻ đạo văn. Anh tác giả vui vẻ trích đăng nguyên bức thư của ông già Steve Job về “hãy đam mê, hãy dại khờ” gì đó khi ổng nói chuyện với sinh viên Stanford. What the fuck? Cái này đăng trên mạng tám trăm kiếp trước, ai chả biết ông Steve Job giỏi, ai chả biết ổng hay, nếu thik đọc ổng anh đi mua hồi ký Steve Job đọc, việc khốn khó gì mà phải mua sách của anh?

Sau khi trích nguyên bức thư đó, ảnh dạy đám sinh viên lơ ngơ là đấy, bạn cứ nên mơ ước đi! Hết cũng chừng 5-6 trang giấy đăng đầy cái thư đó lun.

Sau đó là 1 loạt các bài anh ta luôn miệng nói bạn phải cố gắng, như Bill Gate, Adam Koo, Steve Job gì đó…. Má ơi, con bò cũng biết mấy ông này siêu nhân, nhưng LÀM SAO mà đứa nào cũng thành siêu nhân hết cả được hả?

Trong cuốn sách dày cộp này, bạn sẽ còn chứng kiến vô biên các pha trích dẫn, trích đăng, trích lời, trích truyện, thậm chí… trích cả phim của tất tần tật vĩ nhân vĩ đại trên thế giới này.

Đọc hết cuốn sách, vẫn chưa có tiết mục nào cho tui biết ta phải làm gì để chuẩn bị cho cái cuộc đời đại học ko như ta tưởng, ko có tiết mục nào cho biết đứa trẻ phải kháng cự thế nào trước lực cản của gia đình, nhà trường với ước mơ của nó.

Đọc xong cuốn sách, anh biết rằng, nếu nó bán chạy, thì trên đời này quả là rất nhiều đứa trẻ nhiều mơ ước, thích làm Bill Gates, mơ như Steve Job, sẵn sàng bỏ học. Chỉ có mỗi một điều chúng ko chịu làm: Đó là làm sao học hành cho đàng hoàng.

Nếu bạn mua một cuốn sách để biết bạn nên làm gì sau khi thi đại học, với 1 cái trường đại học ngu dốt, với những người thầy chả học hành gì và bảo bạn bỏ tiền mua điểm, thì thứ bạn cần mua là cái thẻ thư viện, rồi vác mặt vô đó mà tự học.

Chứ ko phải là mua bán ước mơ kiểu này! Rõ là vớ vẩn. Đồ đạo văn!

“Thương nhau để đó – Hamlet Trương và Iris Cao”

Image

Đọc tựa sách và tên tác giả, tui thầm nghĩ ko biết 1 trong hai tác giả có đi ăn mày bao giờ chưa. Cái này ko rõ, nhìn hình họ rõ là trai xinh gái đẹp có đồ hiệu.

Sách này bìa đẹp, giấy đẹp, lại còn kèm cả một cái đĩa CD (tui ko hiểu vì sao mua sách lại cần có thêm cả đĩa CD). Nhà tui ko có đầu đọc CD nên tui đành mù vậy.

Còn về sách, nếu bạn đã đọc chicken soup for the soul suốt 10 năm qua thì tốt nhất chả cần mua quyển sách này về làm gì.

Đây là quyển sách sẽ giúp bạn tóm tắt lại những chuyện cực kì “wào” đã từng được lưu truyền tám trăm kiếp trên khắp các mạng xã hội, trang web và in đầy rẫy trong những quyển sách “hạt giống tâm hồn” từ thời thịnh tới thời suy. Tác giả đơn giản là đọc mấy quyển sách đó, xong kể lại cho lũ độc giả nào (chưa đọc hạt giống tâm hồn) rồi tấm tắc khen là đầy suy tư.

Thật là ghê wá đi mà!

Có thánh cũng ko nói hay như mấy bạn này được. Vì cơ bản các bạn đã chôm sạch sành sanh truyện nào vô đối trong mấy tập sách đó mà review lại theo lời kể của các bạn ý rùi.

Nếu bạn cần review bộ sách “hạt giống tâm hồn”, bạn hãy mua “Thương nhau để đó” của Hamlet Trương và Iris Cao.

Cuốn Tùng Leo, Mr. Thất bạn và Đặng Nguyễn Đông Vy gì đó thì đang đọc nốt, đọc xong sẽ review tiếp!

Nam mô a di đà phật, thời này mua sách như bị bẫy vậy! Vui quá!

Khải Đơn

(*) Còn cái tựa bài này, nó dành cho anh, vì anh ngu mất 500k.

=>  Bài viết này tặng cho em Hoài Nhơn, Vy Khánh và Đặng Thanh Hằng, nhân dịp chúng ta nghĩ về sự vô đối của “Cuốn Đó”

21 bình luận về “Những quyển sách cho một đứa ngu(*)

Add yours

  1. Chiều nay, 4h, tui lọt vô hội sách của Nhã Nam. Mặc cho trời nóng chảy mỡ, tui lựa sách. Mỡ tui tuôn ra gấp đôi lượng thất thóat thông thường, vì tui nghe thấy Hamlet hát. Và diễn trò. Với tư cách là tác giả được Nhã Nam mời.
    Và tui đã hiểu tại sao thời tiết dạo này bất thường đến thế.

    Thích

  2. Thế Khải Đơn không đọc lời giới thiệu và sơ lược nội dung sách trước khi mua sao? Hay đơn giản chỉ mua vì báo giới PR rầm rộ quá?

    Thích

      1. Nô Nô Nô, hồi trên báo Tuổi Trẻ Cười có mục Quán Mắc Cỡ, thơ như sau
        “Quán Mắc Cỡ em mở ven đường
        Mua đi bán lại cái văn chương”
        Huống chi mớ sách đó Đơn mua có phải văn chương đíu đâu mà đủ tư cách tham gia vào sự mua bán. Nên em nghĩ mình nên giữ lại, mơi mốt làm giấy tái chế, bảo vệ môi trường.

        Thích

        1. Em ku, em đã nhầm to, tui đây nhỏ lớn ko hề biết mắc cỡ là gì, cũng hổng mua đi bán lại, chỉ đi dụ mấy đứa khờ dại mua của tui tui lấy tiền xài chơi thui =))

          …. Em xinh em tươi… em mua đi! :-”

          Thích

  3. hệ quả tất yếu của tư duy săn bắn hái lượm nhặt nhạnh, bây giờ ít kẻ gieo trồng lắm bạn ạ, không chỉ trong chuyện viết mà còn toả ra chuyện quản trị, thuê người.

    thích bài review này, sắc và đanh.

    Thích

  4. Haaaa, đâu phải ai cũng đọc nhiều như mụ mà biết nó đạo. Như tui đọc là thua mụ à, vì hạt giống tâm hồn, 1 chữ tui cũng ko đọc vì tui thấy nó nhảm và dạy đời quá mà tui chúa ghét bị dạy mụ à

    Thích

  5. Cái này không thể gọi là đạo văn, tác giả blog cơ bản còn chưa hiểu đạo văn là gì thì không nên to mồm. Thế thôi sói ạ.

    Thích

  6. À, may quá, có bạn điểm trước, đỡ mắc công đứng đọc thử hai cuốn này.
    Nhân tiện, mình góp ý một tẹo, câu “nếu anh Đinh Tuấn Ân này là một doanh nghiệp thì…” mình nghĩ dùng chữ “doanh nhân” mới đúng.

    Thích

  7. Chào cả nhà.

    Cố gắng hoài rồi cuối cùng cũng tìm được người có cùng suy nghĩ với mình. Đọc quyển sách này ngoài những câu chuyện gắn liền với tác giả và những người bạn của tác giả ra thì hầu hết các phần còn lại về lý luận của quyển sách là “mượn” của các tác giả khác. Một sự chắp nối các câu chuyện vào lý luận của người khác để tạo thành tài sản riêng của mình và hưởng lợi. Đọc quyển sách này mình có cảm giác như món tàu hũ được trộn vào ly cocktail, một điều mình thật không hiểu tại sao quyển sách này được xuất bản và người đọc tiếp nhận như một hiện tượng lạ, trong khi đó là một sản phẩm lai tạp bất hợp pháp.

    Có thể một số bạn không tin ý kiến của chủ blog này, nhưng các bạn hãy đọc một số sách về kỹ năng sống đang có bán trên thị trường như: Thay thái độ đổi cuộc đời 1,2,3; Đời thay đổi khi ta thay đổi, Dạy con làm giàu…..thì các bạn sẽ nhận biết được sự thật.

    Món tàu hũ của tác giả có thể vượt châu lục được hay không thì chưa chắc chắn nhưng tác giả đã nhiễm virus “copy” là điều dường như đã khá rõ ràng.

    Tôi hy vọng các bạn đọc giả nên yêu cầu tác giả một lời giải thích.

    ” Sự thật luôn tàn nhẫn, nhưng không có sự thật thì xã hội sẽ không phát triển”

    Thích

  8. công nhận với bạn cái quyển thương nhau để đó chán dã man, thế mà được pr rầm rộ trên mạng đứng top sách hot cả tuần liền, ở dưới thì toàn comment khen lấy khen để nào là thay đổi cuộc đời, sách của cuộc sống…… đúng là giờ mua sách cứ như thò chân vào bẫy

    Thích

  9. Có ai muốn bỏ cuốn “Giá như tôi biết những điều này… trước khi thi Đại học” thì ship cho em với 🙂

    Thích

Comment

Blog tại WordPress.com.

Up ↑