Trưa nay tôi đi ra ngoài bờ hồ, nhìn thấy vòm trời thật cao, hệt như ta đang ở một hành tinh khác, với cái hồ nước rêu xanh xao.
Cafe buổi trưa thường không ngon như cách nhàn nhã sáng sớm, nó đắng, mê mê và làm lưỡi mình tê đi khi vực thân thể mỏi mệt khỏi cái nắng mùa hè. Thế là tôi bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Ngoài cái kênh gần nhà trọ tôi ở, hàng tá đàn ông sớm trưa chiều tối quây quần nhìn mê đắm vào cái cần câu, khẩn cầu con cá khờ dại nào đó đớp mồi. Câu cá giống 1 tôn giáo, và các tín đồ thường là người rảnh rỗi và yêu thích động vật. Vậy đi!

Tôi chưa bao giờ quên được cái cách thành phố bước vào mùa hè, khi sự mỏi mệt và cơn nóng vấy lên người ta tất cả sự úa tàn và màu sắc tươi sáng. Mấy cái cây hoa cúc nhà tôi vừa chết sạch. Chỉ còn lại lũ trầu bà và một dây leo tên gì không rõ. Hoa lá cá gái – có thế là đời ta tươi đẹp, coi bộ cũng chẳng có gì tiến bộ hơn, nhất là vào 1 ngày mà phiên tòa xét xử anh Đoàn Văn Vươn xuất hiện trên mạng dưới cùng hình dáng ở tất cả các báo. 1 tờ báo rõ to còn quyết không đăng bài đấy mãi cho đến chiều. Tấm ảnh có người duy nhất của phiên tòa do phóng viên Thông Tấn Xã cung cấp, chụp như ảnh đám ma, 1 lũ người thẳng đầu thẳng cổ đứng nhìn độc giả 1 cách thù địch. Không phải các phóng viên không có máy ảnh, chỉ là vì hôm nay người ta chỉ được đăng ảnh chụp từ tivi. Vậy thôi.
Khi tôi nhìn mấy anh em nhà ông Vươn với cái điệu bộ rất “đám ma” cùng các anh công an trong tấm ảnh kia thì tôi nghĩ ngay đến bà tổ trưởng dân phố ở khu của mình. Vào đêm 8/3 bà đã lặng lẽ tuồn vào khe cửa nhà tôi một “Bản góp ý Hiến Pháp” và 1 tờ giấy để góp ý. Nó làm tôi nhớ đến những tờ quảng cáo bán gạo vẫn hay dính ở cửa. Với 1 quyển sổ dày đặc các điều, ông chủ tịch Ủy ban nhân dân quận 2 còn thân ái nhắc nhân dân là nhớ nộp lại lời góp y vào ngày 12/3, tức 4 ngày sau đó.

Tuy nhiên,cũng vào 1 đêm thanh vắng khác, ngày 10/3, bà tổ trưởng xuất hiện trước cửa nhà tôi, hối thúc tôi nộp và khi tôi bảo con chưa đọc xong, đến ngày 12 bác chỉ chỗ con đem qua nộp thì bà chỉ dẫn: “Có gì đâu, cô ghi chữ Đồng Ý vào đây rồi nộp cho tôi là xong!” – Khi tôi nhất quyết không chịu thì bà bảo, thì cô cứ ghi vào, góp ý gì mình góp sau.
Sau 1 hồi đấu trí kiên cường với sự minh mẫn của bà, bà hứa sẽ quay lại đúng ngày 12/3 để lấy góp ý từ tôi. Tuy nhiên, cho đến giờ, ngày 2/4, thì cái bản góp ý đó về cơ bản vẫn đang nằm trong phòng 1 cách thảm hại và quê mùa. Tôi cũng đã ngồi trong nhà, đúng cái giờ bà đi thu “Đồng ý” vào ngày 12/3 để chờ bà tới. Nhưng bà đã không tới.
Không biết Ủy Ban Nhân Dân Quận 2 đã ghi là chi bao nhiêu tiền để đi in đám sách vở này và phát miễn phí cho chúng tôi nhỉ?
Hiến pháp này có thể là của ai đó, nhất định không liên quan đến mình, dù tiền thuế của tôi có thể được kê khai là đã góp phần in góp ý cho hiến pháp, tôi thầm nghĩ, và chui vào giường đi ngủ.
Đêm hôm đó, tôi mơ 1 giấc mộng dài, lâu lắm rồi tôi không cầm bút. Bà ấy rõ là không hiểu tôi đã rất nỗ lực cầm bút bi mà viết vào cái bản góp ý đấy.
Nhưng không sao… trong giấc mơ dài, tôi đã gia nhập vào tôn giáo câu cá ngoài bờ kênh trên đường Song Hành. Thế cũng được.
Đời về cơ bản là vui!
Khải Đơn
Comment