Chưa bao giờ tôi thấy núi buồn như vậy.
Y hệt lúc ta không ngủ được và nhìn thấy mưa đập vào khung cửa.
Như một ngày lang thang mãi trong rẫy cafe màu đỏ, loay hoay không thấy một lối ra.
Không thể bù đắp được mất mát.
Không biết phải nói lời yên ủi thế nào để bàn tay không loay hoay trước một buổi chiều sương mù đã vỡ vụn.
Nói một lời để quay lại phố, có nắng gay gắt, có mưa ngào ngạt, chỉ không có chút sương mù nào.
Và dã quỳ đã thành một bài thơ cũ nát, lơ thơ bay.
Khải Đơn
Comment