Mấy hôm rày chợt bệnh thấy nhớ nhung
Không thể quên đi một cuộc tình quá độ
Lời nguyện thầm có khi làm em sợ
Em có sợ không mà núp bóng thiên đường
Anh ngu si nên cứ mãi vấn vương
Hình bóng cũ nên con đường hẹp lối
Anh khờ dại nên bên đường đứng đợi
Hạnh phúc muôn trùng tàn lụi dưới đôi tay
Nhưng em ơi! Hạnh phúc nào không có những đổi thay
Chia nhau mãi dây quấn gai của chúa
Anh vẫn đi mang theo từng lời hứa
Em cứ đi theo người mặc kệ những chia phôi
vết thương cũ rậm rạp cả lời mời
Ngày cắt xén đi về theo mắt biếc
Nhưng yêu nhau có khi là rách việc
Con tim anh không thể yêu thương người
Như tim em có nhiều phút vui tươi
Đạp hạnh phúc tuột xuống chân cội rễ
Nhưng có khi anh là người ngạo nghễ
Hạnh phúc tan tành ngồi nhặt các mảnh rơi
Khi u mê quấn nát cả lời mời
Môi ấm cúng chia nhau ngày trước
Trong gang tấc suốt đời anh chẳng được
Em bỏ theo người đợi tình ái quy y
Trong chia ly em có nhớ nhung gì
Thì hãy nhớ đừng đi trên đường cũ
Nhiều cách ngăn sẽ là nơi trú ngụ
Cho một ngày anh sẽ cách xa em!
Trịnh Duy Kỳ
Comment