Năm tôi học lớp 2, nhà tôi chuyển lên thành phố ở. Ngôi nhà vừa xây xong, tiền của cả nhà đã cạn. Tôi vẫn còn nhớ năm đó, mùa mưa đến, cả nhà tôi không có cửa kính nào, cứ mưa xuống là nước mưa ướt hết cả nhà, trừ cái bếp vì … nó không có cửa sổ.
Suốt năm đó, nhà tôi không có cửa sổ, mưa nhiều, và mẹ không có việc làm. Chị em chúng tôi lại bắt đầu đi học. Lúc ở quê, ngày nào đi học tôi cũng xin mẹ 500đ để mua kẹo và mẹ luôn hào phóng cho. Có lẽ đó là cách mẹ động viên hai chị em đi học.
Nhưng năm đó, tôi cứ ngồi nhìn cái cửa sổ không có kính và nghe ba mẹ nói thầm với nhau về việc mẹ sẽ kiếm tiền bằng cách nào, tôi lại không dám mở miệng xin mẹ tiền. Hình như lúc ấy tôi cũng lờ mờ đoán được nhà mình không có tiền.
Một bữa nọ, tôi đi chơi trong xóm về, thấy cái hàng tạp hóa bán một loại kẹo mút hình con gấu. Tôi đã đứng nhìn cái hộp cắm kẹo mút đó rất lâu. Có vài buổi trưa, khi đi học về với bạn, tôi lại cố ý ngoái nhìn xem cái hộp kẹo đã vơi đi bao nhiêu cây, thỉnh thoảng thấy xót ruột vì có ai đó đã mua mất một con gấu trong cái lọ đó.
Dần dần, khi cái hộp kẹo của hàng tạp hóa kia gần hết, lòng tôi càng xốn xang hơn và tôi càng bị thôi thúc bởi cái ý nghĩ xin tiền mẹ mua kẹo nhiều hơn. Bao nhiêu sự cản trở, sự lo lắng và cả những lời thầm thì của ba mẹ cũng bay biến đâu mất. Sự “can đảm xin tiền” hình như phình to lên trong cái bao tử của tôi.
Một buổi trưa nọ, tôi cầm 1000đ của mẹ để đi mua hành về cho mẹ nấu canh. Hành chỉ hết 500đ, tôi còn được thối lại 500đ thừa để mang về. Tôi đưa tiền cho mẹ mà tiếc rẻ mãi, nhưng lúc ấy tôi cũng không dám thốt ra được lời xin nào cả.
Đến trưa, cơn thèm kẹo nổi lên, tôi thu hết can đảm nói: “Mẹ cho con 500đ mua kẹo mút đi!” – Mẹ im lặng ôm tôi vào lòng, chậm rãi nói thầm: “Mẹ hết tiền rồi, con đi học đi!” – Tôi quay đầu ra khỏi nhà mà tự dưng thấy áy áy, ân hận vì tự dưng… thèm quá mà bật ra cái nhịn bao lâu rồi.
Trưa đó đi ngang qua hàng kẹo mút, tôi nhìn cái kẹo con gấu mà chả còn thấynó đẹp hay ngon tí nào nữa. Trời nắng to, tôi lủi thủi đi hoài không thấy tới trường, đầu óc cứ nhớ hoài đến câu mẹ nói: “Mẹ hết tiền!” – sau lưng cứ thấy mẹ nhìn theo hoài mà hổng nói câu nào.
…
Mấy ngày sau đó, bỗng nhiên mẹ gọi tôi lại, lấy tờ 500đ nhàu nhĩ hôm bữa tôi mua hành trả , đưa cho tôi và dặn: “Con đi mua đi, nhưng đừng mua kẹo mút, mua 5 cục kẹo, con 3 cục, cho em 2 cục nữa!”
Đã mấy tháng trời không ăn kẹo, dù có là kẹo gì thì 500đ đó đúng là thiên đường. Tôi chạy như bay ra bà tạp hóa, không dám ngoái nhìn kẹo mút hình con gấu mà nhanh nhảu nói bà vốc cho 5 viên kẹo để cầm đầy hai tay. Thằng em háu ăn của tôi được 2 viên, tôi 2 viên, và mẹ cũng được tôi cho 1 viên kẹo nữa. Hôm đó ba mẹ con ngồi ăn kẹo rất vui.
Nhiều năm sau này lớn lên, tôi vẫn không quên được ngày tháng đó, mẹ không có việc làm nhưng lại chi tiêu rất giỏi. Dù ba phải nuôi cả nhà, nhưng mẹ chi tiền rất cẩn thận, bữa cơm ba cha con tôi luôn có món mặn, món rau, ăn no bụng dù còn eo hẹp. Tôi cũng nhớ mẹ đã đi mua cả lọ kẹo về để trong nhà, mỗi bữa ăn xong phát cho hai chị em vài viên, ăn cả tháng trời không hết và tôi cũng chẳng còn phải ngoái nhìn cái kẹo mút con gấu mỗi khi đi học về nữa.
Trong những năm tháng khó khăn, ngôi nhà không có cửa kiếng của chúng tôi dù mưa tạt khắp nhà, nhưng ba mẹ con vẫn có thể đùa giỡn cả ngày, vui vui thì mẹ lại vào bếp, nhón một viên kẹo để vào tay mỗi đứa.
Đó là những ngày của kẹo 100đ một viên và những bữa ăn thu vén khéo nhất trên đời của mẹ.
Đôi khi người ta có thể rất nghèo mà vẫn vui suốt cả ngày như vậy…
Nhưng không vì vậy mà thích nghèo hoài đâu nha 😀
Khải Đơn
TGGĐ
Thật ngọt ngào như vừa được ngậm kẹo…
ThíchThích
Thấy mình trong đó. Cảm ơn chị.
ThíchThích
Mình rất thích những bài viết về tuổi thơ của Phương như thế này. Hay và thấy mình trong đó 🙂
ThíchThích
Hay và xúc động quá P!
ThíchThích
:*
ThíchThích
cảm ơn bạn nhé …ngày đó mình cũng như bạn , lúc mẹ đi làm xa để mình ở nhà đưa cho t 3 tờ 500đồng và nói tiêu ít con nhé…tr kể lại cùng với anh trai cả 2 rơi nước mắt mà chị dâu k hiểu tại sao ..
ThíchThích