Những tháng ngày ngủ trong lớp học

Tôi không biết những người làm việc đứng trên bục giảng sẽ có cảm xúc thế nào mỗi khi họ chứng kiến những đứa học trò chúng tôi ngủ khò khò dưới bàn học.

Ngày xưa đi học, lớp tôi là một trong những hình ảnh kì quặc của chuyện ngủ. Có bữa, một đứa tỉnh táo nào đó đã chụp lại, trong tấm hình, có chừng 4 đứa ngồi thẳng lưng và gần chục đứa xung quanh nằm ngủ la liệt, duỗi chân, chảy nước dãi. Cái đứa chảy nước dãi thậm chí còn chẳng quan tâm xem ai đang chụp hình làm xấu mặt nó nữa. Mỗi khi coi lại hình đều cười rúc rích. Chắc không ai biết lớp tôi số lượng tới 100 đứa lận.

Và tôi là một trong những đứa ngủ nhiều nhất. Không hiểu vì sao.

Hình chôm trên mạng, không phải lớp em :(
Hình chôm trên mạng, không phải lớp em 😦

Giờ học lịch sử báo chí là một trong những giờ tôi ngủ đều đặn nhất. Thầy nói kệ thầy. Tôi ngủ kệ tôi. Không ai quan tâm ai. Thầy có một quyển sổ vàng xỉn ảo não. Thầy xuất hiện như một bóng ma, lẳng lặng bay vào lớp, đều nhịp đọc những câu trong sách ra, giai điệu ôn hòa và không khí trầm lặng. Quyển sổ ấy chắc 50 tuổi. Tôi không rõ. Hồi đó lịch sử báo chí gì kì quặc, học xong thời ông Trương Vĩnh Ký nhảy ùm 1 phát qua luôn thời cách mạng, trong khi đó báo chí Sài Gòn éo ai nhắc tên. Điều kì diệu là tôi nhớ tên thầy và cả mặt thầy, và tôi không hiểu vì sao khi làm thầy người ta lại có thể lười vậy, đi dạy với một quyển giáo án chép tám trăm kiếp trước, với mớ ví dụ năm trăm tuổi và những câu cú viết 50 năm xưa. Lúc đó tôi thắc mắc, tại sao những người lười như thế mà lũ sinh viên chúng tôi lại phải trả tiền để mua kiến thức và phung phí thời gian. Họ có dành thời gian cho tụi tôi đâu? Đến cả giáo án họ còn chả thèm soạn thêm ví dụ mới mà!

Có thêm vài giờ học chuyên ngành khác khiến tôi ngạc nhiên. Một giáo viên dạy tụi tôi viết kịch bản truyền hình bằng một cái format mà khi ra trường tất cả bọn truyền hình đều bảo chả có cái đài nào xài. Một người dạy vài môn văn học gì đấy nói chuyện trong tiếng thầm thì lẳng lặng. Người dạy triết học mê mẩn nói các em hãy nghe thầy đọc thơ, thay vì thầy chịu update bài học triết học mà cứ nhai mãi đi lại mớ tóm tắt triết gia này nói vầy, triết gia kia nói thế nhưng chủ nghĩa cộng sản là nhất. Thậm chí, người dạy quay phim đến lớp trong trạng thái đang xỉn mơ màng với một cọc tiền 500k dày trong túi, không biết có liên quan gì đến môn học.

Có vài người dạy vài môn gì đó tôi quên tên là gì rồi, nhưng tôi nhớ là họ lấy các ví dụ báo chí rất kì quặc. Năm tôi học là 2005, họ lấy ví dụ báo chí năm 1997. Hồi ấy có lẽ 90% trong lớp tôi chưa đứa nào biết đọc báo và giờ thì chả biết tìm mua báo năm 1997 đâu mà tham khảo.

Tôi có một cô giáo, cô đi dạy và mỗi năm lại có các ví dụ mới, thậm chí phải đi xin đồng nghiệp là nhà báo từng bản tin để làm mẫu, vì sợ ví dụ năm ngoái cũ rồi, tụi nhỏ đọc không hiểu, mà thậm chí cách trình bày bản tin nó còn khác đi nữa là…Lúc nào cô cũng bảo với tôi cô sợ sinh viên chán cô, sợ tụi nó ngủ mất. Và thậm chí mỗi môn cô dạy với sinh viên/cán bộ/người đi làm, cô còn lấy các ví dụ khác nhau cho phù hợp với giới người. Còn tôi hồi ấy ko hiểu sao lại có những kiểu thầy cô đủ can đảm lấy ví dụ 1997 để bảo lũ sinh viên 2005 là các em hãy hiểu câu chuyện đó.

Là một sinh viên lúc bấy giờ, tôi còn nhớ một thầy già dạy kinh tế chính trị. Thầy nhìn vừa già vừa cũ, môn học của thầy cũng chán thấy bà. Nhưng thầy giảng rất chăm chỉ, nói rất to, và sẵn sàng trả lời các câu hỏi kiểu rất ngay đơ, cứng đầu của lũ trẻ con chúng tôi, sau này có những câu hỏi khi nhớ lại thì cực kì kì quặc, vậy mà thầy vẫn trả lời. Giờ đó sao tôi học không thấy buồn ngủ, dù tôi vừa dốt cả kinh tế lẫn chính trị. Thầy luôn mỉm cười khi có đứa chào thầy và luôn chào cả lớp khi hết tiết. Sự chừng mực đó của ông không khiến tôi buồn ngủ.

Có một ông thầy dạy tụi tôi môn viết tin. Ông sửa bài cho từng đứa, đọc to tên từng đứa viết hay, đọc cả nhận xét những đứa nào viết kì quái. Một lớp 100 đứa mà ông chịu chấm 100 bài theo 100 kiểu. Tôi còn nhớ cái tin đầu tiên tôi viết, ông đã khoanh tròn câu đầu tiên của tôi và ghi chú là câu quá dài, ý lung tung, không rõ ràng, câu đầu chỉ nên diễn đạt 1 ý quan trọng nhất của sự kiện. Nói chung tôi là một trong những đứa viết tin ngu nhất lớp, nhưng tôi cũng không ngủ trong giờ của ông, vì một lí do huyền nhiệm nào cũng chẳng biết.

Giờ tôi nghĩ lại các giờ ngủ của mình trong lớp học, tệ hại hơn là tôi đã trốn học rất nhiều môn để đi chơi. Có lúc tôi thấy mình là một kẻ thiếu tôn trọng người giảng dạy. Nhưng thời đó, quả thật tôi đã nghĩ là, với một giáo viên lười, mình cũng không nên mất thời gian mà chăm chỉ với họ làm gì.

Đi ngủ cho đẹp trời.

Khải Đơn

 

9 bình luận về “Những tháng ngày ngủ trong lớp học

Add yours

  1. Là một sinh viên học Khoa Báo Chí, em đồng -cảm-tất-cả những gì chị kể hehe và em cũng là một đứa hay ngủ trong lớp, nhất là môn Cơ Sở lí luận báo chí và Tác phẩm thể loại báo chí. Hai môn học mà em không thể nào quên được. Riêng môn viết tin, chả biết em và chị có học cùng một người không nhưng ông thầy dạy môn Tin của em cũng rất tâm huyết với sinh viên. Kết quả là điểm tin thấp be bét do thầy chấm cực khó 🙂

    Thích

  2. Môn Lịch sử báo chí là môn giỗ tổ mà….hehe….giáo án và ví dụ 0.5 thế kỷ trước cũng được mà….nhưng nói chung thì mình cũng từng vô đối về ngủ…mà có lẽ xấu hổ nhất là việc phải xé luôn vài trang vở vì….ướt

    Thích

Comment

Blog tại WordPress.com.

Up ↑