Thành phố R bước vào cuối mùa hủy diệt. Ở đây, Sa thường nghĩ đến cảnh mình đi đến cuối Đại Lộ – chui vào đường hầm – và được thả ra thành bụi khí. Mẹ Sa từng nói: “Ai cũng nên đi đến đó, để được trở thành không khí. Con sẽ hít thở và biết có mẹ trong lồng ngực.”
Sa không hiểu hít thở trong lồng ngực thì có gì vui, nhưng từ hôm ấy, thỉnh thoảng Sa thấy mẹ ngồi gần bàn ăn, nhìn xa xăm ra cánh cửa sổ tầng 12, hướng về Đại Lộ. Người ta bảo sắp đến thời khắc của mẹ. Không nói ra một lời, nhưng Sa nghĩ rằng đó chắc là một chuyến đi rất xa – có khi mẹ vội quá không kịp về làm bữa tối nữa. Sa thở dài, nhìn theo mẹ ra cửa sổ: “Nếu về nhà, mà không có cơm của mẹ, chắc con chết đói.” – Mẹ Sa như một người lên đồng, rời khỏi cánh cửa, đi lại gần Sa và sờ vào má cô: “Không quan trọng, lúc ấy mẹ sẽ là khí thở của con. Con sẽ không chết. Định mệnh đã nói thế rồi.” – Lúc ấy ánh mắt mẹ hân hoan như lên đồng, như sắp bay lên và tan vào mặt trời để đến được chốn toàn vẹn nào đó đầy sức thôi khiến rực rỡ.
Sa khép cửa phòng, đếm những vết dao lam cứa vào từng thớ da trên tay. Đêm tối ở thành phố R không có ánh sáng nào, Sa nghe thấy máu mình rơi xuống sàn, thỏa mãn trong cơn khoái cảm đau xót cắn vào da. Máu của mình sẽ là ánh sáng – sẽ thoa đầy lên trán mặt trời, sẽ trả đũa cái đơn điệu và sự câm lặng này. Sa thiếp đi trên sàn, thảm chùi chân rướm máu. Dao lam ánh lên trong đêm màu của tủi buồn. Mẹ bảo mẹ thấy vọng vì Sa. Tại sao mẹ lại nói thế? Mẹ có thể thay thế Sa bằng cách đẻ ra một đứa con nào đó mới. Còn Sa đâu có thay thế được mẹ? Sa oán hờn, máu dội vào ngọn lửa và Sa thiếp đi.
Mẹ bảo vì Sa mẹ có thể làm tất cả. “Nhưng mẹ có muốn làm mẹ của tôi đâu?” – Sa cắm con dao đang xắt trái cây lên bàn. Mẹ giật mình. Sa bỏ vào phòng.
Ở thành phố R, Sa đi bộ trên hàng rào như một con mèo khát bóng đêm, thỉnh thoảng nghe họ kể chuyện. Có những người đàn bà nói: Trở thành cát bụi là định mệnh. Mình hiến thân cho thành phố. Con mình sẽ có bình minh. Mình sẽ có một cuộc đời viên mãn, đẻ ra một đứa con, và cho nó một cuộc đời. Cát bụi là một sự quý giá như vàng, con mình sẽ hít thở và trồng cây trên thân xác mình hiến cho nó. – Sa định cãi lại. Rồi lại im lặng lướt đi trên những hàng rào.
“Con là một viên ngọc quý. Con nhớ chưa? Mẹ sẽ trở về và hiến mình cho con. Con sẽ có tương lai.” – Mẹ Sa lầm rầm – “Mẹ điên à? Trở thành cát bụi đâu phải là sống? Mẹ có phải những người đàn bà điên mà con gặp đêm qua?” – Sa ném đôi giày bám tường vào xó nhà. – “Những người trên Đại Lộ đã phát đi lời truyền. Dù muốn hay không cũng đến lúc ấy. Mẹ biết mẹ sẽ hóa thành bụi, và thấm vào đất đi dưới chân con. Đó không phải điều tuyệt diệu sao?” – Mắt mẹ long lên như đón chờ một ánh sáng ảo huyền ở đâu đó từ Đại Lộ – cách ngôi nhà hàng ngàn dặm trên cao. Trong cơn hưng phấn ý niệm, mẹ đưa hai tay áp vào má Sa. Bàn tay lạnh và mỏng như những đốt xương người. Sa hất mẹ ra, chạy nhanh khỏi phòng.
Mẹ đi không một vết chào. Chỉ là buổi sáng, Sa cựa mình với vết máu vừa khô xót xót nơi tay. Sa mặc quần áo vào đi ra bếp, tìm cửa sổ và bữa sáng. Bếp lạnh. Cửa sổ hình như mở từ đêm qua, một chút khí bụi tràn vào nhà. Sa hít một hơi, thấy phổi mình rám ráp. Vậy là đêm qua có một đợt thiêu, bụi nhiều hơn trong không khí nên tràn vào cả tầng 12.
Dép của mẹ không còn ngoài cửa. Ờ, vậy là mẹ tan thành không khí rồi?
Sa thoáng nghĩ rồi hít hít hít một hơi cho đầy ắp khí trong phổi. Thứ mùi này là mùi của mẹ sao?
Sa đi vào bồn tắm, trút bỏ quần áo, ngồi vào chậu, xả cho nước nóng bay trên vòi xuống. Máu rỉ ra từ các vết khô trên cánh tay, cổ chân. Máu tan hồng đi trong nước. Sa dòm cái vết màu tím thẫm trên cổ mình trong chiếc gương trước mặt – mẹ nói – con đặc biệt lắm, hơn toàn bộ thành phố R này. Có lẽ còn hơn cả Đại Lộ. Mẹ nói cả ngàn lần từ lúc Sa biết nhớ, mỗi khi mẹ tắm cho Sa.
Trong nước tắm có mùi máu. Sa ngửi thấy mùi của mẹ. Từ hôm đó, Sa là người cô độc ở thành phố R.
Lúc Sa đang để nước bọc lấy người mình, bỗng nhiên thành phố phủ một cơn gió màu đỏ, bắn vào cửa sổ nhà. Sa đứng dậy từ bồn tắm, trần truồng, những dòng nước màu đỏ trôi qua khe ngực, chảy xuống dưới. Thân thể Sa phô phang như các hạt nước tắm màu hồng, thản nhiên, vài nhúm lông sậm đã mọc như cỏ mai giữa đùi.
Cứ như vậy, Sa dường như không tin vào mắt mình nữa: Từ khung cửa sổ phòng tắm nhìn sang ô kính tòa nhà đối diện, Sa thấy chính mình, trần truồng, diễu cợt, chạy như bay qua những hành lang, mái tóc sũ đỏ, bàn tay vờn vẽ trên không, miệng mấp máy thành mấy lời mà Sa có thể hiểu được:
Máu là thức ăn của thành phố. CHẠY ĐI!
Cô con gái giống Sa biến mất ở một khúc quanh. Trần truồng.
Sa thấy mình mềm oặt đi, ngã vào bóng tối.
Khải Đơn
Hi there this is kind of of off topic but I was wondering if blogs
use WYSIWYG editors or if you have to manually code with HTML.
I’m starting a blog soon but have no coding experience so I wanted to get advice from someone with experience.
Any help would be enormously appreciated!
ThíchThích