Tôi đã đứng trên tầng một của quán rock hơn hai tiếng đồng hồ. Khói thuốc bay bổng như những bóng ma lướt qua gương mặt người. Tôi nhìn thấy em – một cô bé chừng 15 tuổi – gương mặt trắng bong với chiếc mắt kính gọng đậm.
Chiếc áo cắt chéo khiến một bên eo em lộ ra, với chiếc quần đùi ngắn và đôi chân thon dài. Từ gác nhìn xuống, gương mặt em nổi bật vì quá đẹp, một cái đẹp nhuốm màu tuổi trẻ sống động rung chấn cả dàn trống và đàn phía trên sân khấu.
Cậu trai hát chính vừa kết thúc bản nhạc. Cậu tu nốt ngụm bia còn sót lại trong chai Ken. Cậu bước xuống dưới, 3 -4 cô gái ùa vào ôm cậu. Cậu hôn em. Gần trăm con người hít thở vị bia, mùi nhạc, khói thuốc, ánh sáng đỏ vằn trong mắt.
Một bản khác rít lên trong tiếng đàn lười nhác cậu chơi lead ngại bấm phím. Khúc dạo đầu giống nhau muôn thuở đến nao lòng. Sự hiện hữu quá mức rực rỡ của ánh sáng, bia và khoảnh khắc khiến mọi động cơ lý trí lùi lại – kể cả khi âm nhạc nhạt phèo, và tay trống đang hùng hục quần quật với các dùi trống.
Sau cái hôn, em rung lắc trong bản nhạc dập dội tới. Tóc em bay quấn rít, như cách các rocker biểu diễn. Em ôm vài bạn gái khác, cùng quay tóc, cùng chìm trong tiếng nhạc. Em đẹp quá. Sống mũi thẳng băng và mái tóc đen nhức mắt còn đậm màu hơn cả góc tối nhất của quán bar. Tôi hít vào mùi thuốc, cố ngửi xem liệu có lẫn đâu đó mùi nước hoa.
Vài cánh tay giơ lên, tôi thấy khăn rằn quấn cổ tay cô gái, thấy mũ lưỡi trai che ngang mặt một cậu trai mặt tối sầm đứng trong góc quán, thấy sợi dây áo lót màu đỏ rơi xuống từ vai áo mỏng của một em gái.
Một lát sau, từ cửa sau quán bar, tôi nhìn thấy em khóc. Cô gái xinh đẹp ấy khóc và ném điện thoại xuống đất sau vài câu cãi nhau gì đó. Nước từ bồn rửa tay xối lạnh, và trong khung hẹp với ánh sáng đỏ quạch tê dại, bên cạnh em, vài cô gái khác ngồi bệt xuống vì say, có tiếng nôn mửa trong phòng vệ sinh cạnh đó. Em lau nước mắt, kiêu hãnh tiến lại chiếc gương cạnh tôi và tô lại son. Đỏ tươi.
Vào khoảnh khắc đó, tôi nhận ra cái quãng thời gian đẹp tuyệt trần này nó không thể nào khác được. Nó phải gợi tình trong sợi dây áo màu đỏ, phải điên dại trong tiếng drift của tay guitar dở ẹc, phải phun khói lên trời cho ngập ngụa bóng đêm, thiêu đốt nhau bằng cái ôm, nụ hôn, chút đụng chạm cơ thể, say mê, căm tức… Từng quãng độ mỏng như tơ của cảm xúc nồng nhiệt này giống như những sợi dây nhúng vào xăng lửa, phải đốt lên để thành tro bụi. Bất chấp tất cả, cứ phải say sưa, tươi đẹp cái đã.
Nếu chậm chân, một lúc nào đó, cô bé đã khóc hờn và ôm ấp cậu trai kia sẽ hóa thành tôi, một thực tại ảm đạm, rầu rĩ, trưởng thành, sống sượng, một bóng ma nặng trịch như chì, ám vào tường quán, ngắm nhìn tuổi 20 của mình rên xiết mà không làm được gì. Không bộc lộ, không mất bình tĩnh.
Tôi đã hóa thành một bức tường, im lặng và phẳng lì, hòng ngửi thấy mùi thơm dịu cay đắng của tuổi trẻ lướt qua đây…
Khải Đơn
Reblogged this on Miley Duong.
ThíchThích