Vài năm tháng trước, em ngỡ sẽ rời bỏ những cơn lầm lạc và giận dữ. Em viết giận dữ vào giấy, đốt ở ngoài sân. Em gói nỗi buồn như một nắm muối say, rồi vương vãi chúng cho những linh hồn đi bộ qua.
Em chỉ ko hiểu rằng, giận dữ là một sự tàn phá, ko phải giấy. Nỗi buồn và im lặng giống một dòng sông, không phải muối. Chúng bám lên thân thể và trái tim em như bệnh dịch hay trò oxy hoá lần lữa.
Một chiều kia em ngủ dưới thác, nghe các ý nghĩ rời rạc thoái lui, trả lại chính em trong một xác kén rỗng nhẹ, chỉ cần bóp vụn là thành tro.
Em chỉ là tro bụi, thứ ngu ngốc nổi lửa đốt hết mọi xúc cảm trong thân mình, đốt kén, đốt xác, đốt tình yêu.
Em bị nguyền rủa, bởi sự tham lam vô độ của những lần nhai nghiến xúc cảm.
Và rồi nước mắt hay nhịp tim, tình yêu trào dâng hay lời hẹn hò đều dời gót để đi xa.
Xa mãi.
Như cách em đang cố gắng hoàn tất bữa tối – phải ăn xong cả sự cô đơn và lửa thiêu này…
K.
Reblogged this on Miley Duong.
ThíchThích