Tôi đi theo con đường màu tro trước mặt. Mùi cỏ dại hôm đó bơm vào tim vài nhịp đập, tạo ra một cơn phấn khích mù loà. Tôi cứ đi mãi.
Khi ngẩng đầu, tôi thấy mình đã đi lạc. Một chuyến du hành không đoán định được. Cuộc trò chuyện có lúc bị nứt ra từ một lời ác, sau đó loay hoay, tôi tìm cách dán lại các vết xước. Không được.
Sẽ ổn thôi, rồi mọi điều sẽ qua hết, kể cả lúc mình ôm tay khóc như một đứa trẻ đứt hơi thở, hay thản nhiên để những vỡ vụn này cứa cho mình im tiếng.
Lần đó, Orhan Pamuk viết, có thể khi rẽ vào một con đường nào đó, ta sẽ đi vào một cuộc đời nào khác hoàn toàn, một cuộc đời như chưa từng có cái trước đây mà hoá thành một thứ gì khác hẳn. Ý nghĩ đó khiến chuyến đi lạc trên con đường màu tro trở nên rực rỡ và cuống quít, đáng giá bất ngờ.
Nhờ ý đó của Orhan tôi thầm tưởng tượng sẽ ko còn ở cuộc đời này, mà trở thành một thế giới tách rời mới tinh vì tôi lỡ chân rẽ vào. Ý nghĩ nghe như thể được chọn lựa đi vào một con đường vừa ý mình muốn, đo ni đóng giày đâu ra đó.
Vì thế, khi bỗng nhiên hết đi lạc, tôi đứng trước con đường quay về mình hằng tìm kiếm mỏi chân ban nãy, chợt phân vân.
Liệu tôi có thực sự thích con đường này, hay cái cuộc đời đã từng trước mặt?
Khải Đơn
Comment