Nhầm lạc – 4

Tự dưng cơn mưa đến, hạt mưa đầu tiên của tháng 3 nóng nảy u sầu. Tự dưng tôi nhớ mình đã đưa tay lên thế này, để chạm được vào một dòng sông kỳ lạ như cuộc đời trước mặt. Phút ấy tôi không ngăn mình lại được, chỉ vì bị một chút choáng ngợp của dòng sông ùa vào mình. Có khoảnh khắc ngạt thở, không thể tóm bắt được điều hy hữu đã trôi qua kẽ tay như một làn nước.

10659322_10204587417219226_7192694567458196366_n

Bao đối thoại đã bị thiêu đốt trước những đêm dài mộng mị và nhầm lẫn, trước những con đường khi cất bước đi mình chắc chắn không thể ngoái nhìn lại thêm gì nữa. Ngày ở núi, tôi dặn lòng đừng mơ những ngày biển lặng. Ở trên sông, tôi im lặng lật tẩy chính mình, khi thấy tro bụi lũ lượt kéo nhau bay từ phương trời vô định tấp thẳng vào bờ. Hoàng hôn chiều đó rực rỡ đến nhức mắt. Cái nóng ngạt thở và đớn đau, khi một phút tôi soi tay mình xuống sông, phát hiện ra cánh tay chỉ là một hiện hữu bên ngoài, rời rạc và thờ ơ sầu thảm.

Tôi ước gì mình có thể dừng lại, như cái điểm dừng vĩnh viễn đóng băng khi tôi đưa tay lên vuốt ve dòng sông, như cơn mưa hồn nhiên và oan ức mỗi tháng 3 ập đến thế này.

Có bao năm tháng đã trôi đi, dấu giày thì mờ nhạt, thứ đọng lại chỉ là tàn tro bay trên sông, lộng lẫy, phù phiếm, tự do. Cứ như người luôn ước chờ mưa tháng 3.

Phù phiếm vô cùng…

Khải Đơn

Advertisement

Comment

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Blog tại WordPress.com.

Up ↑

%d người thích bài này: