Nhầm lạc – 5

Hiện thực này đủ dúi mũi ta vào lòng đất đen, nơi sinh ra giả tưởng của những giấc mơ chớp tắt loè loẹt.

Mộ bia này xin dành tặng các ước mơ hồn nhiên. Ta gieo em xuống trong một ngày tươi đầy nắng. Trong cơn giận mình, ta đào tất cả lên cho một miền tan hoang. Trên tay chỉ còn nắm đất, tấm thân tàn của ước mơ bị huỷ mòn trong gió mưa và những ngấm ngầm phản bội.

2Ước mơ tôi, em có còn thở? – Bởi giờ đi giữa thênh thang gương mặt không ai còn khóc, tôi nhớ rằng mình từng mơ được lau nước mắt cho em (À, thứ mong mỏi hài hước đến lạ). Thế mới biết chỉ có tuổi trẻ mới cần được nếm trải khổ đau đến cùng tận – dù chưa hiểu để làm gì.

Ước mơ của tôi, em có giận nếu tôi chôn vùi em và xách cây cuốc đi về cuối hoàng hôn như một con người lạc? – Làm sao em hiểu được khi những cơn đi hoang rã rời mình mẩy, tôi mệt lòng đến mức không còn tôn thờ em được như nữ hoàng của buổi bình minh. Tôi không thể thú nhận mình đã mệt. Tôi ko muốn thấy ánh mắt ấy nhìn tôi tuyệt vọng hệt như xưa.

Hôm nay hay ngày mai, giữa bãi tha ma hay mộ chí trắng xoá vô danh, em đừng lo, tôi sẽ ko quên tự tay mình đã chôn em xuống, bằng đôi bàn tay rữa nát vô dụng này…

Khải Đơn

Advertisement

Comment

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Blog tại WordPress.com.

Up ↑

%d người thích bài này: