Cuối cùng, sau những năm tháng dài bực dọc và kỳ lạ, tôi đã có được nó, quyển sách đầu tiên, chỉ là một nhóm các bài tôi viết, để miêu tả lại tuổi trẻ, ngắm nhìn nó, với đầy đủ những tiếng cười, sự hân hoan quá mức, và cả nỗi u sầu không tháo gỡ được. Ở tuổi trẻ đó, bất kỳ ai cũng điên rồ và dám sống cho điều mình yêu thật nhiều. Có lúc tôi thật quá đà, nhiều khi u sầu như rơi xuống giếng đen. Tôi đã viết lại. Viết là cách duy nhất tôi biết làm để giải phóng cái phần ngột ngạt nhất trong đầu óc ra. Thật may mắn, cuối cùng tôi đã làm hòa được với những ý nghĩ rồ dại của mình. Có lúc tôi viết vầy: “Ở tuổi 20, bạn không một xu dính túi. Nhưng trẻ thế này, bạn làm cách nào chả tìm ra cách để đi. Tôi đi làm, kiếm tiền, tiết kiệm và biến ngay lên đường ngay khi tìm được lúc. Tôi có cả 1000 lí do để từ chối chuyến đi. Thời gian eo hẹp quá. Tiền phải để mua xe, mua nhà. Người yêu không muốn mình đi. Cha mẹ ở nhà lo lắng lắm. Nhưng thật ra, tất cả các lí do ấy chỉ dẫn đến một đáp án duy nhất: Thực ra là bạn không muốn đi.” – Khi ấy tôi mới rời khỏi nhà, đứng ngơ ngác nhìn thế giới bên cửa sổ. Lúc đó, thế giới thật nhiều trò vui: “Vào tuổi 20, người ta chẳng có gì, ngoài một đôi chân rất khỏe mạnh và một trái tim ít sợ điều gì chưa đến. Đó là những ngày tháng tốt nhất để đi và học về thế giới.”
Sự lộng lẫy đó của tuổi trẻ không chỉ thể hiện ở chuyện đi, nó vội vàng ở mọi điều xảy ra xung quanh tôi. Có vài khoảnh thời gian, tôi không điều khiển được cảm xúc của chính mình, có lúc tuyệt vọng không chịu được, khi thì u sầu tưởng chết, hoặc nản chí và điên giận. Tôi ghi lại nhiều thứ của 6 năm tuổi trẻ đã qua.
Khoảnh khắc đó là khi nhìn xuống quán cafe thấy một bạn tuyệt vời, mà ngại ngần đến mức không dám tỏ lời làm quen. Đó là khi chứng kiến những người lớn phán xét và làm đau những bạn bè trẻ tuổi quanh mình. Đó là sự giận dữ trước một điều tuyệt phần không đúng, đó là lúc cáu lên vì thần tượng của mình bị người khác dè bỉu, đó là khi lần đầu tiên nhận ra tình thân yêu sâu kín của những người ở bên cạnh mình từng ngày tháng: “Tôi nhận ra mình không cần phải mang cõng bất cứ kỳ vọng nào của cha mẹ như đã tưởng suốt 2 năm dài mỏi mệt. Giờ nó đã thành quyển sách, tôi dành bạn đọc.
Khải Đơn
http://bookbuy.vn/sach/38398/dung-thao-xuong-nu-cuoi.html
Chúc mừng. Tôi có đọc vài blog của KĐ và rất thích ý nghĩ của KĐ.
ThíchThích
Chuc mung em nhe Khai Don
ThíchĐã thích bởi 1 người
Reblogged this on Tôm.
ThíchThích
Dạ em đã mua 🙂 và rất thích
ThíchThích
Em đang ở Phú Quốc và đã nhờ bạn mua sách gửi ra đây. Hihi. Rất mong cuốn sách của em sẽ là “Đừng tháo xuống nụ cười” đầu tiên ở Phú Quốc này.
ThíchThích
E đã thấy sách bán trên tiki roài. Chúc mừng chị, e sẽ mua 1 quyển cho kỳ nghỉ 30/4 này. 😀
ThíchThích
Phương để dành cho chị 1 cuốn, có ký tặng đấy nhé!!!
ThíchThích
Đúng là về cốt lõi mình có muốn đi hay không là do mình. Nỗi lo là thứ đến độ tuổi nào đó sẽ mắc phải. Thuận theo tự nhiên nó là vậy, còn sống có mục đích để khi nhìn lại không nuối tiếc là được rồi bạn Khải Đơn ơi. Ai nói mình an phận, mình xin chịu, nhưng hỏi mình đi, mình nói cho mà nghe.
ThíchThích
Chị biết không, sao khi đọc chị, em tìm chị
ThíchThích