Về cái chết

Không thể nói chia buồn trước một người đã mất, bởi vì ta không bao giờ hiểu người bạn ấy đang đau đớn đến mức nào. Mọi nỗi buồn đều có thể chia sẻ, trừ cái chết. Mọi mất mát đều có thể lấp đầy, trừ sự ra đi.

Không thể ngừng nghĩ suy về cái chết. Nơi ấy chắc là vực thẳm của không gì cả. Biết sao không, ở hạn định đó, tay mình không níu được, tim mình không ngừng khóc được. Mình có thể đánh đổi toàn bộ cuộc đời để có lại người đã mất – nhưng không được. Mình có thể đạp đổ son môi, sơn móng tay, sách hay, nữ trang đẹp, hay cầm tất cả mà dâng lên cho cái chết –nhưng cũng không được.

sad

Sự chết không đánh đổi được, nó đến, và mình cầm tay nó, hoặc tháo bỏ cánh tay mình ra để cúi đầu tạ từ một sớm ngày ly biệt. Cái chết giống một cuộc hồi tỉnh, nó báo hiệu rằng dù người có cố làm gì hay đoạt được gì, khi người rời đi, cuộc đời ngoài đó chỉ là một miền hoang vắng vô cùng tận như sa mạc. Người không thể định đoạt, không thể vơ vén. Ta chỉ có thể rời đi.

Đừng khóc, nếu mình là người ngoài cuộc. Bởi sự ngoài cuộc tự thân nó đã không thể chia sẻ một cái đau nào của người đã mất đi người yêu thương nhất. Sự chết cũng như tình yêu. Nó độc tôn, duy nhất và toàn vẹn đến cực điểm. Nếu yêu thương là duy nhất, thì mất mát là hoàn hảo. Đôi khi cuộc rời bỏ cũng giống như ngày nói lời chia tay, người biết rằng kẻ kia vẫn còn nguyên đấy, chỉ có điều bàn tay không thể nào nắm lại. Làm sao để biết rằng khi đi qua hơi thở cuối cùng, người yêu thương vẫn gần bên đấy – chỉ là họ không nắm tay mình nữa. Họ chỉ ở cạnh bên, ở sâu trong đáy tim, im lặng và bình thản như thể yêu thương là thứ hình hài không biên giới, kể cả không cần nắm tay vẫn biết là đã yêu thương nhau rất nhiều.

Mọi điều chúng ta làm trước cái chết phải chăng chỉ để an ủi chính mình? – Ta khóc thương người thân yêu vì không còn cơ hội yêu thương nữa. Ta khấn nguyện lầm rầm vì nghĩ mình an ủi tình yêu. Ta đốt bỏ áo quần để nguôi đi nhung nhớ. Ta chất hoa lên nấm mồ, để tự nói với mình thân xác Người đã thành cây cỏ xanh tươi. Ta khóc – chỉ vì tim ta đã vỡ ra thêm một ít. Người đi xa không cần gì. Họ chưa bao giờ đòi hỏi. Bởi nếu cái chết là một cuộc đòi hỏi những vấn an, nghĩa trang ngoài kia vì sao ngàn đời im lặng thế? – Người sống này chỉ an ủi mình, chỉ ám thị, tự nhắn nhủ rằng cuộc sống này còn có cả phần của người đã rời bỏ…

Một sớm mai tỉnh giấc, tôi biết mình đã trở thành tín đồ của cái chết. Tôi không còn đứng dậy được nữa sau nhiều cuộc ra đi. Tôi ngồi im trong căn phòng trống, nhìn ra cửa sổ nắng lên, thầm thì hỏi người đã ra đi, bạn vẫn ở đấy, đúng như đã hứa, phải không? – Tôi làm gì được. Chúng ta không thể làm gì được một cái chết định đoạt, chúng ta chỉ có thể bóc dần lớp vỏ trái tim của mình, trưng bày nó ra ánh nắng của ngày vụn, nhắc nhở nhau rằng vẫn còn y nguyên yêu thương và chăm sóc lẫn nhau như ngày trước. Tôi cúi đầu. Tôi nguyện cầu cho cái chết xinh đẹp và thảnh thơi. Mọi khổ đau đều đã bỏ đi rồi, thật đấy! – Bạn cũng cảm thấy thế mà, đúng không?

Tôi cảm ơn cái chết mỗi ngày, khi Người nhắc tôi về sự phù phiếm tàn bạo của mọi vật chất chúng ta tạo nên. Tôi thấy cây cỏ tim rụng rời và tan nát bên cửa sổ. Tôi hít ngửi mùi son thơm của cây son đắt tiền bạn từng gửi – nó sẽ là gì khi cái chết ập đến? Tôi cầm trong tay trang sách trắng păng ngọt mùi hoa, trang ấy có dòng viết “Những hiệp sĩ lầm lụi rời khỏi bóng đêm của rừng thông thảng thốt” – biết một ngày sách vở cũng thành mủn giấy bay thoát khỏi trời mây.

Trước cơn sỗ sàng ấy của Người, tôi hiểu rằng mình im tiếng bước đi khỏi con đường, chỉ muốn ngắm hết ngày nay chò nâu bay chấp chới và cơn mưa tênh hênh u sầu.

Làm gì có ngày mai nào như thế này nữa đâu…– Tôi thầm thì trấn an tâm trí.

Khải Đơn

Advertisement

2 bình luận về “Về cái chết

Add yours

Comment

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Blog tại WordPress.com.

Up ↑

%d người thích bài này: