– Phải đi rất lâu mới thấy hòn đảo biến mất. Không tin cô cứ thử mà xem!
Ông cười phởn phơ theo cơn gió biển đang thốc vào mặt tôi. Vì lùn quá, tôi phải đứng chồm lên mới thò đầu ra cửa được. Phủ hết nửa cánh cửa sổ là mặt biển xanh xẫm màu. Mấy ngày nay trời hơi mưa nhạt.
Bạn tôi, trong chuyến rời đi xa xứ làm ăn, đã tả lại cảnh của chính mình: “Mình đã đứng trên boong, nhìn đảo biến mất. Nhớ đảo lắm. 4 năm rồi.” – Phải chăng những người ở hòn đảo ấy khi ra đi, đều đứng ở một khung cửa tròn hay nơi nào có thể dõi được hình ảnh hòn đảo đến cuối cùng mờ hẳn trong làn hơi nước nhạt và nắng muộn.
Nắng phai xóa mờ đi hình hài cuối cùng của khối đất khổng lồ nổi cứng rắn giữa lòng nước xanh. Có những chuyến đi xa dài dằng dặc, mình hầu như không nhớ bất cứ cảnh trí nào, nhưng bị đóng đinh lại trong một khung tròn chứa đầy tất cả.
Dưới khoang, ông lão gục đầu ngủ trên bàn. Mấy anh thủy thủ tiếng nói rào rào bứt qua sóng, đang cãi cọ về cuộc đánh bài ăn tiền giết thì giờ. Người đàn bà ngồi cạnh tôi đã ôm con vào lòng, chui vào tấm phản gỗ nằm ngủ. Trên đảo này, cứ đàn bà đi nhờ tàu về, không cần biết vợ con ai, cánh đàn ông sẽ nhường cho cái phản sạch tinh tươm nhất cạnh tivi nằm ngủ.
Tôi chui cả đầu thò ra cửa sổ. Nắng đỏ lên rồi mất hút tất cả. Trên cái đường kẻ thẳng băng của biển khơi, tôi đã vứt lại vài cuộn chỉ rối nùi đã làm chú mèo bị rối. Khi đêm xuống, từ khung cửa tròn, tôi bật dậy và nghe lời bạn nói: “nhìn đảo biến mất”. Ngoài trời tối như một khối đá đen đặc.
Hình như giữa khối đen ấy, thời gian đã bị dính cứng lại trên mặt biển – chắc là con thuyền được một bàn tay khổng lồ treo đong đưa chơi chơi đến sáng – lừa mị những kẻ lữ hành tí hon đang nhởn nha uống hút, ngủ ngơi trên khoang thuyền, ngỡ rằng sóng đang mang mọi thứ đến bờ nào sớm mai.
Bàn tay quyền năng – mang sẵn định mệnh của cuộc ra đi.
Khải Đơn
Comment