Nhầm lạc – 9

rain

Ngày mưa tôi làm loài sâu không ngủ, lững thững đi hoang trong cõi chết ngắn ngủi chực chờ mình. Tôi ước thời gian đừng dài dặc và mỏng manh thế.

Bao can đảm đâu rồi, cái thời khắc hứa được sinh ra phải thương yêu cuộc đời đến cuối hạn?

Bao lạc quan tận tuỵ đâu rồi, như cái thời tách mình hoài thai, đã gật đầu quyết nồng nhiệt thắm thiết với cả gió mưa và nắng nôi trước mặt.

Con sâu bé lê thân mình đến cõi tối tăm, mỏi chân lắm và cứ lầm bầm gọi tên vòng vĩnh hằng xoáy tròn mãi mãi. Tôi đã không còn yêu thương những nhiệt tình chật hẹp, không còn bao dung tự nhiên và cũng cạn kiệt tình yêu tự bao giờ.

Lạ nhỉ, tim chúng ta rồi sẽ đều thành lá khô và cành gãy, phải không?

K. 

Advertisement

1 bình luận về “Nhầm lạc – 9

Add yours

Comment

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Blog tại WordPress.com.

Up ↑

%d người thích bài này: