Mùa hè thư viện đã vụn thành tro. Em còn nhớ mình đã gục đầu trên quyển sách của một ông già viết hiền lành và thành thật. Trong giấc mơ, em đi bộ trong mưa. Em nhìn thấy anh trên ghế đá ngoài trưa trắng nắng và mưa sa.
Nước mắt em rơi trên hoa phượng khi em không chặn được tim mình để nói một lời yêu thành thật.
Anh hoá đá như khối khí cạn kiệt kết tinh thành câu chối từ. Cành hoa phượng trên tay cháy thành xác đen bay ngập ngợi đất trời. Lần ấy, khi phơi bày trái tim mình ra ngoài trời đất, em kịp hiểu nó phải trả giá bằng sinh mạng – như lời hẹn thề sống chết của một ảo tưởng được dựng lên.
Em tỉnh dậy khi trang giấy đã ướt và mưa ngoài kia xối xang đến mất phương hướng cả một buổi chiều.
Cứ đúng như năm ấy, em lau sạch mắt và đặt sách lên kệ, thầm cảm ơn người già đã viết những truyện bao dung và mất mát. Em đạp xe về trong mưa, ướt sũng bàn tay, mắt mờ nhạt, miệng lạnh căm khấn nguyện tim mình phải thiêu huỷ lời yêu đó đi, ngay trong ánh nắng chói chang và đợt mưa nhảy múa bông đùa này.
Nhiều năm sau, anh nói trong một đối thoại buộc tội thản nhiên: Từ khi hoa cháy thành tro bụi, anh biết em sẽ không yêu ai nhiều hơn chính bản thân mình.
Loại linh hồn ích kỷ nhiệt thành như em, chúng sẽ xuống địa ngục hết cả.
Cầu mong, ở đó có mưa mùa hè và ánh nắng… Anh ạ.
K.
Comment