Khi rời xa khỏi tuổi trẻ một lúc, tôi sợ. Những đợt sóng của giác quan đã chiếm hữu và cho mình bao lấp lánh giờ lùi xa tít bờ. Sự chậm chạp dâng lên. Tôi hoá thành con rối cứng đờ câm lặng.
Tôi đứng nhiều giờ giữa một con đường nhiều cây, khi nhận ra mình đã thôi xúc động trước một xác thể sinh vật gục ngã. Có lần, chú cò con ngoi ngoi đứng dưới thân cây ngập nước, nghe lời định mệnh của người chèo đang khua nước: nó sẽ chết em ạ. Cò con rớt xuống đuối dần rồi chết thôi. Cò mẹ không cứu được. Tôi đã buồn suốt nhiều ngày, mỗi khi nhớ lời giải thích cất lên, lý trí và gãy gọn.
Sẽ thế nào khi sự bối rối cũng xếp ly và bình tĩnh rời bỏ? – Những rối loạn, điên cuồng hay bất chấp giới hạn được thay thế bởi lý lẽ toàn mỹ và vững chãi. Cảm giác của câm lặng được định nghĩa bằng lời, bình tĩnh, có những gạch đầu dòng chín chắn, an toàn.
Khi lần vung vãi cảm giác cạn kiệt, khi tâm trí chỉ còn rất mực an tâm, khi giấc mơ thôi quay về và gọi tên mình gõ cửa chất vấn, là lúc sự tuyệt vọng hoá thành duy nhất.
Tôi ngủ trên mây cao. Vẫn yêu những lần bối rối khi gặp dòng sông, nhớ đêm tựa vai nhau nhìn lửa cháy buốt mắt. Đừng quên tôi. Đừng quên những lần ta nói về sự mất đi, về khi ta rời bỏ, về một lần đau và im lặng không bật khóc. Ta hứa sẽ dũng cảm đi hết sự vô nghĩa này. Tháng năm sẽ chết như xác tảo trôi trên biển ngày nóng thiêu huỷ. Không sau đâu. Chúng ta rồi cũng sẽ mềm ra như tảo và biến vào hư không.
Có gì ngoài hư không? Có gì ngoài câu chuyện lần cuối mình nói? Có gì ngoài nước mắt bạn đã đâm vào ngón tay tôi. Tôi không đủ can đảm nói bạn đừng khóc.
Chúng ta đã mất nhau rồi sao – những giác quan cuối cùng của ngày trẻ đứt đoạn…
Khải Đơn
Cảm ơn vì bài viết ạ 🙂
ThíchThích