Bạn gửi cho tôi một tấm ảnh Sài Gòn có cơn mưa đầu tiên. Cảm giác đó thật lạ lùng.
Ngày ở Sài Gòn, tôi thường bị cơn mưa chụp xuống đầu mình. Mùi nước, mùi khói trộn mùi nước, mùi của lá me bay đầy trên áo mưa, mùi của chiều kẹt xe đứng nhìn mưa. Cảm xúc về cơn mưa ở Sài Gòn không bao giờ nhầm lẫn được.
Một chiều mưa không biết trước, khi đã hơn sáu giờ tối, và tôi mệt nhoài sau một ngày làm việc đầy tranh cãi. Đầu óc tôi chậm đến mức không nghĩ ra được mình phải tấp xe vào lề và mặc áo. Lá me phủ xuống người từ trên cao, và mưa xối vào mặt. Khoảnh khắc đó tôi nghĩ cảm giác mất mát và đau đớn trong mình đã được xoa dịu, hạt mưa mỏng chẳng đau đớn gì, lá me đậu trên cổ tay, trên áo. Lúc ấy, tôi nghĩ những tranh cãi rồi sẽ chẳng còn gì. Tôi sẽ bôi xóa tất cả oán giận trong tim mình và thở dài trở về nhà.
Trước cửa nhà tôi, maseour già nói sao con ướt mem. Bà bưng tô cháo vừa nấu và bảo con tắm ngay rồi ăn đi. Bà cười thư thả như sợi tơ tóc mềm trắng xóa đang lất phất trên trán. Tôi hứa sẽ bôi xóa oán giận thành hư không.
Có ngày mưa, tôi uống trong quán với bạn, và nhìn ra trời. Khung cửa sổ đó bị phủ kín bởi mưa. Bạn hỏi tôi: “Chúng ta, làm sao giữ mãi được khung cửa sổ này?” – Tôi cười vô lối.
Tối đó, tôi nói có hàng triệu khoảnh khắc mà chúng ta chẳng thể nào giữ được đâu. Tôi nghĩ mình sẽ nhớ ngày tôi nói lời chia tay người yêu. Tôi nghĩ mình sẽ không thể nào đau đớn hơn khi biết một bạn của tôi qua đời. Tôi nghĩ. Vâng, tất cả chúng ta đều nghĩ. Nhưng rồi tất cả chúng ta đều quên, mịt mù, trắng trơn và nông cạn. Tôi bất lực khi cố nhớ lại gương mặt người bạn đã chết của mình. Tôi chẳng làm được.
Tối hôm ấy, khi đã uống say, bạn kéo tôi ra ngoài mưa. Tôi không say gì cả. Bạn nói, để giữ lại khung cửa sổ phủ kín mưa, thì mình hãy để cơn mưa cắn vào thân thể mình. Bạn tôi là một gã nông cạn và phù phiếm kinh khủng, bạn ạ. Tôi làm sao diễn tả với bạn được tôi hầu như không nhớ gì, không nhớ ra một ai và tôi để mọi thứ chìm vào quên lãng.Ngay cả bây giờ, tôi cũng không thể tả cho bạn hiểu: Tôi đã quên khung cửa sổ ấy đầy mưa ra sao. Tôi đã quên hôm đó tụi mình nói những gì. Tôi đã quên mưa cắn vào cánh tay mình ra sao.
Tôi yêu mưa ở Sài Gòn nhiều bởi nó hàm chứa nhiều thứ khiến không thể phai mờ đi. Tôi che giấu lúc mình khóc bằng một cơn mưa. Tôi biểu thị giận dữ bằng cách để mặc mình đứng suốt vài chục phút ngoài mưa. Tôi tra tấn cảm giác của mình bằng mưa – một hành vi ấu trĩ và trẻ con khủng khiếp.
Nhưng có những thứ đóng đinh tại đó, chính xác vào những cơn mưa đầu mùa, như khi tôi và anh bạn đang ngồi bên hông nhà thờ cafe, mưa ào ạt vội vàng. Anh bảo: Kệ đi em, chạy đâu giờ. Xong. Ướt hết từ đầu tới chân. Sau này mỗi lần nói chuyện, anh vẫn bảo em còn khùng tới mức ngồi đợi cho ướt nhẹp không. Tôi nhớ. Anh nhớ. Thời tiết giúp chúng ta có những khung hình buồn cười để yêu thương mãi mãi, và nhắc nhau mình từng là bạn.
Khi tôi rời Sài Gòn, à, đó là một chiều muộn có mưa. Tôi ngồi im bên cửa sổ, nhìn cảm xúc trong mình quẫy đạp.
Một cơn mưa ào ào xối tới. Một sân thượng ngập mây mù hằn học. Một buổi chiều trong tòa văn phòng kín bưng nơi tôi sờ tay vào kiếng và nhớ ra trời mưa. Một đêm mưa sũng người, tôi ngồi tới 1 giờ sáng với các anh em bạn, họ nói về những giấc mơ, chúng tôi có những giấc mơ cùng nhau, khác nhau, chúng tôi yêu thành phố và những người quanh mình. Chúng tôi ướt vai, ngập gối, chúng tôi quẫy đảo như một sinh vật chết đuối trong những ngày mưa ngập ngụa.
Nhưng chúng tôi rất mạnh mẽ để làm việc và chuyện trò. Và hẹn hò nhau đâu đó giữa đường đi xa vội.
Khi trở về – tôi tắm mưa.
Tôi sẽ quên hết mọi cảm xúc. Chỉ có cơn mưa kéo tôi trở về. Dung dưỡng. Tha thứ.
Bạn tôi bảo: Sài Gòn mưa đầu mùa rồi đấy!
À, thì vậy
Khải Đơn
Comment