Nụ hôn sau hẻm núi

Hẻm núi tôi ở một tuần tỏa ra âm thanh và mùi vị của những người muốn sống.

Một người phụ nữ bảy mươi tuổi, hễ mỗi lần tôi mở cửa lều nhìn ra, đã thấy bà đứng ở tuốt xa sau những đúi cây lòa xòa lá xanh đỏ. Bà chụp ảnh những chú chim cuối cùng trước khi mùa đông cào cấu đâm nào tới.

IMG_5421

Bà kể: “Sau khi ông ấy mất. Mà tôi đã ở bên ông ấy suốt hai năm cuối cùng. Con cái muốn tôi thuê y tá để vệ sinh và săn sóc ông. Lúc ấy ông ngồi xe lăn, và không đứng dậy được. Nhưng tôi nói, mẹ muốn chăm sóc người yêu của mẹ. Người mẹ yêu suốt đời… Sau khi ông ấy mất. À, mà trước đó đã, ông dạy tôi chụp hình bằng cách ngồi trên xe lăn mỗi khi đi dạo cùng tôi, nhìn tôi chụp, nhận xét ảnh, và giải thích về các chế độ. Ông là người luôn chụp ảnh cho tôi khi mới yêu nhau. Mọi bức ảnh gia đình đều là ông chụp. Khi đứa con đầu lòng vừa ở phòng sinh ra, ông cũng chụp một bức. Sau khi ông mất, chiếc máy ảnh bảo tôi phải chụp nhiều hơn nữa.”

Khi mới tới đây và bắt gặp mái tóc bạc phơ của bà lất phất bay sau rặng cây, tôi vẫy vẫy tay vu vơ, hỏi có thể cắm lều bên cạnh không.

“Thời gian mà tôi thấy rõ nhất tình yêu của ông, là hai năm cuối cùng ấy. Tình yêu như thể… một người thứ ba… hiện ra, ngồi cạnh, quan sát, an ủi cả hai chúng tôi. Một lần ông đau không thở nổi, tôi gọi bác sĩ. Cấp cứu xong tôi thấy mình suy sụp, ôm mặt khóc. Ông nằm đó thở yếu lắm. Rồi tự dưng tôi thấy yên tâm, bình tĩnh lại sau khoảnh khắc đó. Tình yêu ở cạnh chắc đã ôm chầm ấy chúng tôi. Chúng tôi đã được chăm sóc tới từng giây phút.” – Chuyện bà kể nối tiếp nhau giữa những sáng sớm tôi đi bộ vào núi và khi quay về. Đôi lúc tôi thầm nghĩ chắc ông cũng đang ở đâu đó gần đây, loanh quanh đi lại theo ký ức của bà.

Tôi làm cá chiên nước mắm. Chai nước mắm tôi mua từ siêu thị Châu Á bên ngoài thị trấn, toả ra mùi khó chịu theo khói nấu ăn. Bà tò mò cắn thử món, ra chiều lạ lẫm. “Tôi không thử các món ăn lạ. Từ nhỏ tôi dị ứng nhiều thứ, và mẹ tôi thường có một đĩa đồ ăn nấu riêng cho tôi. Không bơ đậu phộng, không hải sản, không các loại giáp xác như tôm… Hai năm cuối cùng với ông ấy, tôi làm theo bác sĩ yêu cầu để nấu cho ông ăn. Giống như tôi trở thành mẹ của chính mình, nhìn và nếm thử từng loại thực phẩm. Thời gian đó tôi quên mất là mình dị ứng cái gì, không ăn được gì. Có bữa sáng, ông ăn chén súp tôm rồi ọc ra vì vết thương ở cổ. Tôi lau sạch vết dơ trên áo, đặt ông nằm xuống, quay ra nấu lại súp mới, có rau củ thôi. Tôi nhớ lại mẹ đặt đĩa thức ăn trước mặt mình. Chừng ấy năm tháng mất công, vất vả của bà. Hoá ra cũng không vất vả gì lắm. Khi ta yêu một người nhiều đến mức, chỉ cần thấy ông ấy ăn từng muỗng ngon lành, là tất cả thành tựu khiến tôi vui suốt nhiều ngày.”

Cuối tuần đó, ngọn núi rúng rẩy mình và trút sạch lá xuống, đỏ thẫm, rực rỡ. Bà ngừng chụp ảnh vì đàn chim đã rời khỏi khi ngửi thấy mùa đông quẩn quanh. Sáng sớm, bà cuốn mình trong chiếc chăn bông, nheo nheo mắt đọc quyển viết về người đàn ông đi tìm nơi tận cùng thế giới. Ở cuối quyển sách, tác giả thất vọng trở về, viết nơi tận cùng thế giới không tồn tại, khi ông ngậm bình khí bơi sâu mãi xuống lòng nước đen thẫm và quẩn quanh lơ đễnh với chú cá hình thù kì dị bên cạnh.

IMG_5447

Bàn tay bà trắng xanh xao, lật trang sách, và ngẩng đầu rót cafe vào chiếc cốc dư cho tôi. Chúng tôi bắt đầu chia đồ ăn với nhau bất cứ khi nào thấy tiện. Bà nói tiếp: “Mùa đông là thời gian khó khăn nhất. Tôi không cảm thấy thời tiết có thể bóp nghẹt lấy con người. Nhưng ông ấy rất nhạy cảm. Trước khi tuyết rơi ngoài cửa sổ, ông bị đau co rút sống lưng, dù trong nhà máy sưởi bật ở mức cao nhất. Khi mưa, cổ chân ông như có luồng điện giật. Ông đau và gồng cứng chịu đựng. Tôi làm đủ cách để massage cho ông, nói chuyện, vuốt ve, thức cả đêm. Trước đêm Noel, trời tuyết dày, phủ qua cả đèn trang trang trí trên cửa. Nhưng ông đòi đẩy xe ra ngoài sân. Chúng tôi hôn nhau. Ông bảo tôi hãy ngồi lên đùi ông. Tôi sợ ông ấy đau và vẫn để hờ chân chống trên mặt đất. Ông nói: ‘Em có nhớ mùa Noel sau khi em sinh David không? Anh bế em quay vòng trong trời tuyết. Anh giờ vẫn có thể bế em dưới trời tuyết.’ – Ông ấy hôn tôi, một nụ hôn say đắm tới giờ vẫn ở đây cùng tôi. Tôi bỏ chân lên, và ông bế được tôi trên chiếc xe lăn. Chỉ không xoay vòng vòng thôi.”

Dưới tán cây bên hẻm núi, mùi cafe loang nhẹ vào khí trời. Nhìn bà với đôi mắt nheo nheo tóc trắng, tôi thấy họ đang chu du cùng nhau, ôm nhau, hôn và xoay vòng vòng, giữa mùi cây thơm hương gỗ và vòng lặp thốc xoáy của thời gian.

Khải Đơn

Advertisement

Comment

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Blog tại WordPress.com.

Up ↑

%d người thích bài này: