Bữa ăn và giấc ngủ

Có một thời gian tôi hay đi làm trong vài tòa nhà văn phòng. Giữa "lõi" có một khu vực để thang máy hàng và đổ rác. Cứ trưa nào đi vòng vòng, cũng có vài chị lao công làm trong tòa nhà ngồi trong đó ăn trưa. Họ bày khay cơm mang theo với... Continue Reading →

Thiếu một giấc mơ

Cứ mỗi năm đến ngày gọi tên điểm vào đại học, tôi lại phải nghe đi nghe lại các điệp khúc: điểm chuẩn 30 vào ngành công an quân đội, 29 điểm vẫn rớt. 12 điểm vẫn đậu Sư phạm. Năm 2016, tôi đọc một phỏng vấn trên Infonet viết: "Các trường trong khối ngành... Continue Reading →

Lòng tử tế không thoả hiệp

Cái bình trà đá miễn phí trên con đường đi làm của tôi có mang một sợi xích sắt rất to. Nó tròng qua cổ bình, móc xuống lưng và sau đó quấn chặt vào gốc cột điện nơi chiếc bình tựa vào. Một lần đi bộ, tôi đến trước bình và hứng nước, đổ... Continue Reading →

Cứu một ai đó

Sáng nay tôi xem cái clip ngắn chiếc xe hơi hất vài con người lên. Và họ chết. Sau đó tôi đọc thấy câu chuyện của một cô giáo kể về lúc đưa em bé đi bệnh viện, ở góc khác của vụ tai nạn. Cô viết: "Mọi ng chặn đc một chiếc xe tắc... Continue Reading →

Năm tháng vỡ vụn

Keiko Ogura chỉ mới 8 tuổi khi quả bom nguyên tử đầu tiên được thả xuống thành phố Hiroshima. Nhưng những ký ức đó ám ảnh bà cả đời. Tôi gặp bà khi đến Hiroshima và đi bộ cùng nhau. - Ngày hôm đó, bà còn nhớ nó như thế nào không? Lúc đó tôi... Continue Reading →

Là giáo sư, hãy cẩn thận khi chửi ai đó!

Cách đây vài ngày, tôi đọc một bài viết tên “GHI CHÉP CỦA MỘT KẺ NGOẠI ĐẠO VỀ MỘT HỘI THẢO VĂN CHƯƠNG” – của người ký tên là NGUYỄN H. V. HƯNG – nói về Nguyễn Nhật Ánh. Bạn nào muốn đọc toàn bài, mời đọc tại đây: http://nvphamvietdao3.blogspot.com/2015/09/ghi-chep-cua-mot-ke-ngoai-ao-ve-mot-hoi.html Bài viết có đoạn thế... Continue Reading →

Chúng ta có thể nguyền rủa bóng tối không?

Tôi nghĩ rằng vẫn phải nguyền rủa nó. Tôi nhấn mạnh là mình không cố gắng đánh tráo một gương mặt vô tâm của những cơ quan công quyền địa phương khi người dân ở nơi nào đó hàng ngày phải khốn khổ đi qua những con đường ngập nước, ngập bùn, rác rưởi, đối... Continue Reading →

Sài Gòn – chỉ là một giọt lệ rơi

Nước trên đường Nguyễn Hữu Cảnh trào lấp lên hai bờ như đợt sóng xô, khi một chiếc xe hơi nào đó chậm rãi lướt qua. Ở giữa trung tâm đèn sáng lấp lánh từ nhiều cao ốc, cơn rực rỡ của thành phố đã bị trụng nước. Nó để lại trên mắt người bao... Continue Reading →

Cái ác trong nỗi sợ giả vờ

Một người vô danh trên mạng xã hội mô tả đôi dép tổ ong có chất độc từ Trung Quốc có thể làm hỏng chân. Một "ai đó" kể vu vơ rằng đi xe đạp thấy có người đi ngang, hình như xịt thuốc mê vào mình nên thấy choáng váng, cảnh báo "các mẹ"... Continue Reading →

Đại gia bỏ hàng triệu đô để thoát khỏi cơn “nghiện giàu có”

Sam Polk tốt nghiệp từ đại học Columbia và bước chân vào Wall Street năm 22 tuổi. Anh trở thành một nhà môi giới và làm việc cho những quỹ đầu tư hàng đầu thế giới. Năm 30 tuổi, khi quyết định rời khỏi phố Wall, Sam Polk phải "trả giá" bằng 2 triệu đô... Continue Reading →

Blog tại WordPress.com.

Up ↑

%d người thích bài này: