Tôi nghĩ mình bị run rẩy, khi đưa tay vẫy chào anh, và anh ôm ghì lấy tôi. Đó là cách tôi tưởng tượng ra những lần hội ngộ. Anh ôm như thể biết tôi sẽ tan thành bọt vụn. Và xiết lấy. Có những cái ôm sẽ ở trên thân thể mình vĩnh viễn,... Continue Reading →
Tạm dừng bất hạnh
Tôi quen một cô bé. Nhà cô ở quê xa, ba má có một nông trại nhỏ, trồng rau và cây trái. Cô giống bọn tôi. lớn lên, về thành phố và sống cuộc đời dữ dội của các giấc mơ và sự ồn ào. Cô nói muốn trở thành một người trồng rau, và... Continue Reading →
Cả thế giới đang nhìn tôi
Ở thời tươi đẹp nhất, chúng ta thường bị những ám ảnh kỳ lạ, như: - Cả thế giới đang nhìn tôi, tôi phải làm gì đó thật nổi bật, ăn mặc thật nổi bật, hành động thật nổi bật. - Tất cả đồng nghiệp đang theo dõi tôi, tôi không thể thất bại. -... Continue Reading →
18 tuổi: Một giấc mơ đắng
18 tuổi, Chẳng ai cản được bàn tay của sự lầm lạc nữa. Bàn chân ta chạm vào cuộc đời trần trụi mà chưa hề được chuẩn bị để đón nhận nhau.
Mùa đông rúng động
Bây giờ là mùa mưa. Chỉ cần sáng ngủ dậy, chạy ra đường là phải bung ô ra, và tha hồ đánh võng qua các vũng nước. Hôm nào chạy trong mưa như sáng nay, tôi lại hay nhớ về một buổi trưa mùa đông ở cảng Nagasaki, khi tôi ngồi uống cafe với ông... Continue Reading →
Chọn lựa
Một người trẻ tuổi luôn phải chọn lựa. Tôi nhận ra sự tàn nhẫn ở tuổi trẻ, chính là khi mình luôn ở một ngã ba phải chọn điều gì đó, và không bao giờ hiểu biết đủ rộng để đối mặt với thứ mình phải chọn. Sự chọn lựa buộc ta lớn lên. Cùng... Continue Reading →
Đố kỵ
Hôm nay, một cái status sượt qua tôi, đại ý nói: em thi đậu, em vui vì bạn em rớt. Cũng không có gì nghiêm trọng khi trẻ nhỏ nói vậy. Nhưng cảm xúc đó có thể nảy nở thành một thứ khác. Thật kỳ lạ, một con người luôn học về điều đố kỵ... Continue Reading →
Chò nâu bay và thép gai
Hình ảnh người thanh niên trẻ cầm cái túi đựng mền đề "Kính tặng Obama" khiến bất cứ ai cũng có thể bật cười. Bức ảnh và nụ cười vô tư ấy xuất hiện chỉ một tuần sau khi tôi nhận được hình ảnh bạn tôi gửi - hàng rào thép gai giăng kín sắc... Continue Reading →
Bắt rễ
Ký ức không phải thứ tồn tại trong quá khứ, nó chỉ là một hạt mầm nứt vỏ vào hiện tại, bắt rễ vào đầu óc mình khi sự cô độc đủ nhiều cho một đối thoại. Ta bắt đầu so sánh buổi sáng hôm nay không được bình an như một hôm nào xa... Continue Reading →
Chim nhại của tôi
“Khi trẻ con hỏi chú điều gì thì hãy trả lời nó, vì thiện ý. Nhưng đừng bịa chuyện. Trẻ con là trẻ con, nhưng chúng có thể phát hiện sự lẩn tránh nhanh hơn người lớn, và sự lẩn tránh chỉ làm chúng bối rối.” “Nhưng trước khi bố sống được với người khác... Continue Reading →