Nhưng vết thương không lành đi vì người đau tự che mắt phớt lờ kết thúc cuộc hội thoại. Cũng như sự im lặng chối từ không đủ để khiến ngọn núi lửa thầm lặng bên dưới tâm hồn tắt ngấm. Nó âm ỉ như cái mũ cồi, chờ dịp sơ sảy nào đó sẽ phun đầy nham thạch và làm bỏng cháy thân thể của bất cứ người nào can dự.
Truyện – phần 2: Bóng người phai mờ
Khoảng thời gian đau thương khi một người vừa mất đi, chính là khoảng trống mà người ở lại phải dằn vặt thoát khỏi cảm giác trống trải không còn người ở vị trí đó.
Đáy nước đá thẳm – Phần 1: Mười năm sau
Buổi sáng hôm ấy, tôi đang vun đất lại cho một cây hồng trong chậu thì có tin nhắn: “Tuần tới là 10 năm ngày giỗ Uyên, nếu có thời gian, con và các bạn ghé qua nhà ăn với cô bữa cơm cho nhà đỡ hiu quạnh.” Ngày hôm đó đã xảy ra thế... Continue Reading →
Tình bạn tan biến
Tôi vẫn còn nhớ buổi sáng hôm ấy, cô Phúc vào lớp và nói: “Hôm nay buổi dạy cuối cùng của cô, nhưng nếu các em cần cô kèm bài để thi tốt nghiệp thì cứ ghé qua nhà cô.” Cô không viết địa chỉ lên bảng, nhưng 33 đứa tụi tôi hôm ấy đứa... Continue Reading →
Thiên đường mù lòa
"Những người đến đây đều là kẻ đi trốn. Em ngẩng đầu lên nhìn họ xem. Chàng trai với mái tóc màu xanh đang tựa vào ánh trời và ngủ say sưa tên Pai, cậu ấy không còn con mắt nào. Những người như em chắc không bao giờ hiểu mất đi đôi mắt giống... Continue Reading →
Sâu của biển
Hôm nay, trên tay nhang khói, tôi ra nghĩa trang. Trước mặt, chiếc bia vừa chớm phủ nước mưa sau một đêm trời ẩm ướt. "Như một linh hồn gầy rạc không ai đoái hoài" - tôi dợm tạo ra một so sánh và châm nhang. Núi cao và mưa dày làm tất cả thấm... Continue Reading →
Chuyến đi muộn
Chuyện chờ xe bus khiến tôi mệt mỏi. Chừng 8 giờ tan sở, tôi ngồi vây vo cái đuôi cà vạt, đợi chuyến xe cuối ngày. Nó sẽ lù lù hiện ra từ bóng đêm như một quầng sáng huyền ảo từ thế giới khác ập đến. Chừng 7 năm trước không có xe bus.... Continue Reading →
Trong lễ hội hóa trang
Chúng tôi quyết định tổ chức một lễ hội hóa trang trong ngày tốt nghiệp cuối cùng. Ở tuổi 22, chúng tôi sớm nhận ra mình đang rời xa những vùng lấp lánh để bước vào đời thật. Nhiều đêm, tôi ngồi trên đỉnh ban công, tim kiệt lực đập chậm rãi, hồi hộp đợi... Continue Reading →
Gặp Thần Chết trong tiệm tạp hoá 24/24
Một bận 2 giờ sáng, ngồi ngủ gục ở Circle K. Ánh đèn màu trắng chụp xuống đầu như một cái lưới không mắt, quyết chống cự lại cơn lờ mờ đang xâm chiếm tôi. Rốt cuộc thì cũng ngủ mất. - Tại sao phải lang thang thế này, không về nhà ngủ cho khoẻ?... Continue Reading →
Sự im lặng vĩ đại
Trên bờ biển, màu đêm đặc sánh như đè lên vai của cơn sóng. Cốc rượu của tôi chát chát, lạnh và có chút mùi của gió mặn. Biển không rõ mặt. Nó như một người khách ngồi chầu rìa trong cuộc nhậu cuối ngày. Cái lạnh bị làm quá lên như trang phục loè... Continue Reading →