S, chàng và tôi ngồi cách nhau 4 ô điện thoại. Chẳng biết bằng định mệnh nào, rồi cuộc đời của chúng ta cũng kết thúc hết trong các ô trống được điền thêm tên mình, giống các chỗ ngồi trong tổng đài. Chúng tôi đều bận điền vào chỗ trống chứ không để ý... Continue Reading →
LUẬN VỀ CHẾT ĐUỐI
1. Cơn mất ngủ từ Thành Phố Cá 2. Lưỡi Hoàn Hảo Miệng cứ rỉ rả vết máu, cửa khóa, và chẳng thể nào đi đâu, hóa ra nhiều chuyện kỳ lạ cứ lũ lượt kéo tới như vậy. Tôi ngồi trước cái tivi và cố gắng hệ thống hóa lại toàn bộ những chuyện xảy... Continue Reading →
Mất điện trong căn hộ của nhà sưu tập dép
Nhà sưu tập dép tên K, có một căn hộ ở tầng 14 của chung cư. Một căn đâu ra đó, ánh sáng chiêu khắp các gian phòng và gió lùa thông hanh. Người ta đồn ông giàu lên nhanh chóng sau cuộc chiến tranh ở Thành Phố. Kẻ thức thời luôn vậy, sau cơn... Continue Reading →
Lưỡi Hoàn Hảo
1. Cơn mất ngủ từ Thành Phố Cá Tiếng tivi đều đặn mô tả vụ án mạng dưới đường hầm. Ánh nắng màu đỏ cuối ngày xuyên thủng tấm màn màu trắng nhạt đã ngăn thế giới bên ngoài lại. Salin không có trong phòng khách, cũng không có trong phòng ngủ. Nhà tắm và... Continue Reading →
Cơn mất ngủ từ Thành Phố Cá
Tôi mất ngủ suốt 11 tháng. Mọi chuyện bắt đầu từ buổi chiều tôi nhảy xuống dòng sông, và một người đàn bà lái đò vớt tôi lên. Bà nói: “Cậu vội quá, cậu đã hiểu chết trong im lặng có nghĩa là gì chưa?” – Tôi ướt rượt, thở hổn hển, trèo lên bờ,... Continue Reading →
Lời chia tay trong gương trên hoang đảo
Nàng nhắn qua điện thoại: Mình ăn tối đi. Em có chuyện cần nói. Một chuyện quan trọng. Tôi nhắn lại, trong lúc tay đang bận tưới cho cây môn kiểng đã héo rũ. Nhìn vào tin nhắn của nàng, tôi mơ hồ cảm thấy hơi lạ lẫm. Đã 3 tháng rồi tôi không rời... Continue Reading →
Thân xác chết khô bên cửa sổ
Một buổi tối, khi nhìn cơn bão đi qua thành phố. Tôi đứng hút thuốc và nhả khói vào cửa sổ. Thật là buồn cười. À, dưới kia, thành phố đang lắc lư, chao đảo như một chiếc thuyền buồm chênh vênh trên ngọn sóng dằn dữ, điên loạn. Có lẽ một cơn mưa sắp... Continue Reading →
Cái siết tay của sương mù
Thuở ấy, tụi tôi bước ra hành lang lớp học, siết nhẹ bàn tay nhau, nhìn nhau thêm 1 nụ cười, rồi tất cả chia xa. Tôi, Thu và Từ Phương sau này đã nhận ra rằng hóa ra thứ hình ảnh rõ ràng nhất mà tất cả chúng tôi nhớ được từ những năm... Continue Reading →
Mặt trời cuối cùng của cha (*)
Tín cầm tờ giấy vung vẩy lên, mắt lóa một nụ cười: - Con trúng tuyển. Tuần sau con đi đó cha! Tín và nhiều đứa trai khác ở xóm này sẽ đi đến một miền đất thật xa nào đó mà cha chưa từng nghe nói đến. Cha cựa mình trên chiếc chõng tre,... Continue Reading →
Mắc bẫy trên đồi nhà thờ màu đỏ
“Hãy đi tìm người nhạc sĩ già, người ca ngợi cỏ cây và biển của thành phố, ngắm nhìn chim chóc và quan sát ánh mặt trời từ lúc trên đỉnh cao đến khi dời gót xuống dòng nước lạnh” - ông bác viết vào trang cuối của quyển sổ nhỏ, trước khi thả tôi... Continue Reading →