Sống như mùa trên hoang đảo

Tôi chạy về phía biển khơi lạnh ngắt, lao mình xuống đó - một nhắc nhở về sự tù hãm mà mình đang chịu đựng mỗi ngày. Đó là 6 tháng mùa đông ở Chile của tôi, khi thành phố dọn mình vào cuộc cách ly. Trên chuyến xe bus cố "thoát thân" khỏi vùng... Continue Reading →

Người liên lạc khẩn cấp

Để có thể sử dụng phòng tập ở một nơi, cô nhân viên đề nghị tôi điền vào tờ phiếu có tên họ và số điện thoại của người liên lạc khẩn cấp. Tôi suy nghĩ rất lâu và hỏi liệu có thể không cần điền không. Và cô đáp, đó là quy định. Tôi... Continue Reading →

Thị trấn thuyền nhân

Tôi đến Songkhla sau một chuyến tàu dài hơn một đêm. Cùng ngày hôm ấy, nhà ga xe lửa ở Pattani bị đánh bom. Con tàu dừng hàng chục lần trong đêm. Cảnh sát có súng lên xuống kiểm tra căn cước của người khách bất kỳ nào đó.  Người ngồi cạnh là một bạn... Continue Reading →

Vòng khói phù phiếm dày đặc: Ngồi – Nguyễn Bình Phương

Những ai mong chờ một quyển đẫm máu như "Thoạt kỳ thủy", hay một câu chuyện ma linh ám ảnh kiểu “những đứa trẻ chết già” thì hẳn sẽ không mặn mòi lắm với “Ngồi” của Nguyễn Bình Phương.   Còn với tôi, đây là một quyển mạnh mẽ và xứng đáng, nó róc rỉa,... Continue Reading →

Review “Đừng tháo xuống nụ cười”: Tranh biện cho tuổi trẻ

Cảm ơn một bài review dành cho “Đừng tháo xuống nụ cười”

Chi Mai

Ảnh: Khải Đơn

Tôi không thích tên “Đừng tháo xuống nụ cười” dành cho quyển tập hợp tản văn của Khải Đơn. Cái tên quá dễ chịu và vui vẻ, đưa người đọc đến một trông đợi không đúng dành cho quyển sách này. Tản văn của Khải Đơn ngắn, nhưng không dễ đọc, nhất thiết là không hề lạc quan và vui vẻ chút nào. Nhưng đó là chị.
Lạc lối và tức giận
Tôi nhớ, chị hay nói, chị có một cái, là rất dễ nhìn thấy sự tiêu cực. Điều kỳ quặc là, một quyển sách có một cái tên nhẹ nhõm như “Đừng tháo xuống nụ cười”, lại là tập hợp nhiều bài viết nói về sự tức giận của chị. Chị giận ngôi làng đại học không khuyến khích tri thức mà khuyến khích…đánh đề và bài bạc; chị giận những khoá học làm giàu…

Xem bài viết gốc 1 242 từ nữa

Chỉ là thủ dâm thôi

Gone Girl làm thỏa mãn khán giả Việt Nam, một lớp khán giả hoàn toàn bị ức chế và giận dữ với những miếng bọt biển đầy dối trá và hài hước của truyền thông. Bộ phim cũng thỏa mãn phụ nữ - những cô gái muốn có cảm giác về một sự mắc kẹt... Continue Reading →

Trà Vinh: Nhớ một con phố cây xanh…

Phải đi hết những đồng lúa miên man không dứt, khi chạm phải mái chùa Khmer vàng chói đâm thẳng lên nền trời, đó là lúc người du khách đến được Trà Vinh. Người đến Trà Vinh, không rơi xuống cái thẳm sâu của yên bình thì chắc cũng ngẩn ngơ mất một hồi lâu... Continue Reading →

Michael K.

Michael K. còn ko có nổi cái tên đầy đủ cho một cuộc đời. Sau Tuổi sắt đá, Coetzee lại làm tôi ngộp thở. Michael K. sinh ra đã bị trùm lên cuộc đời nỗi xấu hổ của mẹ anh, Anna K. Nỗi xấu hổ có đứa con tật nguyền đã ngăn cản Anna yêu... Continue Reading →

Chỉ thấy nhớ thầy

Thầy dạy toán của tôi. Ông nhìn vào mắt tôi, cười một cách nghịch ngợm, và nói: “Con Phương, thầy nói với con bao nhiêu lần, đường quang ko đi, sao đâm quàng vào bụi rậm?” – Thế là cả lớp phá lên cười. Và thầy lại giải lại bài toán, trước cái mặt ngơ... Continue Reading →

Blog tại WordPress.com.

Up ↑

%d người thích bài này: