Con người vẫn không biết loài cây tự tri giác và cảm xúc về thế giới của chúng. Chúng trò chuyện bằng gió, bằng lá cây, bằng mùi hương. Chúng báo với nhau hiểm họa bằng rễ, cảm thấy hạn hán và biết lũ sắp tràn về.
Và ta cần hi vọng
Tôi đã nghĩ đến thật nhiều khả thể của tương lai, và dần nhận ra, tương lai có đến hay không cũng không quan trọng lắm.
Sự cô đơn
Tôi phát hiện sự cô đơn đã biến thành món hàng bán chạy. Nó ve vãn trong các quán cà phê, ngồi lẳng lặng cạnh cô gái nhìn ra cửa sổ ngắm mưa. Nó biến thành món hàng bán chạy.
Tất cả những cánh rừng sẽ biến mất…
Loài người là người thợ rừng đói đêm bỏ về thung lũng. Loài người là tôi mất hướng và nước mắt chảy khi nhận ra mình là kẻ không nhà. Loài người là anh lính cứu hoả đen đúa bạc phếch gương mặt hằn lửa đỏ, uể oải chặt những thân cây đang cháy rụi đến cuối cùng gốc rễ.
Tử tế đi xa
Khi người nông dân phải cân thiếu, là cả vùng đất bị tổn thương rồi.
Khi cúi nhìn người thấp kém
Hôm trước khi đọc các tranh cãi về phân biệt chủng tộc ở Việt Nam, tôi thấy có người bảo "Chuyện này có ở Việt Nam đâu mà đem ra bàn?" - Tôi nghĩ người ấy đã nhầm. Sự kỳ thị và hạ thấp những nhóm người khác biệt với mình về hình thể, màu da, văn hóa không hề ít ở Việt Nam.
Về thây ma
Nào hãy bàn bạc về chuyện thây ma, như cách ta nghĩ về sống chết như lựa chọn đúng và sai.
Quả thông cháy
Ngọn lửa trên bàn tay vướng hương thơm rừng rụng xuống. Trong mắt anh hôm ấy, lửa chỉ là phản chiếu của luồng sáng mờ nhạt quét qua. Em vì say mê, nhầm lẫn ánh lửa thành ánh mắt anh.
Rời khỏi hàng rào
Chuyến đi làm khinh thị dần khép miệng (như vết lở lói bệnh tật ta không dám nhìn), lý giải vì sao người không giống ta, từ cách đơm miếng ăn từng bữa, cách yêu thương đồng loại, cách thù địch giống loài. Những kẻ đi tìm thế giới dần hiểu sự khác biệt là món quà quý báu, mọi biểu hiện đều lấp lánh như nhau làm nên nhân loại mà ta không cách gì hiểu trọn vẹn.
Gửi đại dương biển
Bày biện mô tả về đại dương là một nỗ lực tuyệt vọng.