Bạn gửi cho tôi một tấm ảnh Sài Gòn có cơn mưa đầu tiên. Cảm giác đó thật lạ lùng. Ngày ở Sài Gòn, tôi thường bị cơn mưa chụp xuống đầu mình. Mùi nước, mùi khói trộn mùi nước, mùi của lá me bay đầy trên áo mưa, mùi của chiều kẹt xe đứng... Continue Reading →
Tôi sợ mất điều gì?
Vài đêm trước, tôi đi vòng vòng trong một cơn mưa dài. Tôi vứt bỏ hầu như mọi thứ ở nhà và đi xe máy trong một cơn mưa dài. Tôi suy nghĩ rất nhiều về sự lệ thuộc của chính mình vào vật thể. Vì sợ ướt điện thoại, tôi sẽ ở nhà. Vì... Continue Reading →
Sài Gòn – chỉ là một giọt lệ rơi
Nước trên đường Nguyễn Hữu Cảnh trào lấp lên hai bờ như đợt sóng xô, khi một chiếc xe hơi nào đó chậm rãi lướt qua. Ở giữa trung tâm đèn sáng lấp lánh từ nhiều cao ốc, cơn rực rỡ của thành phố đã bị trụng nước. Nó để lại trên mắt người bao... Continue Reading →
Nhà
Nhiều buổi chiều mưa chầm chậm rẽ ngang qua phố. Có một lời thì thầm từ chiếc lá hình trái tim, không cần những giọt nước sum suê, chỉ cần sương đêm và những dải nắng vàng ngoài xa xôi nào đó. Người khách nói rằng mình có thể buồn hết cả mùa này, bởi... Continue Reading →
Chiều Sài Gòn
Chò nâu quắn quýt theo gió. Mưa xôn xao, xôn xao. Thành phố chứa những tiếng cười bất chợt vang lên, bung nở vào hạt mưa. Thành phố chứa những ngày xa xôi, đôi khi nụ cười nào đó trước mắt lại chứa thật nhiều niềm nhớ nhung phía quanh quẩn của ngày cũ. Có... Continue Reading →
Mùa mưa trong những chai bia
Mùa mưa ấy Không còn chút ảo tưởng nào. Phải đứng ở tận cùng của đỉnh cao, để thấy rằng thế giới hóa ra bé nhỏ và giản đơn như những bước đi hướng về phía trước. Có những kỉ niệm, chúng chìm vào cơn mưa, chúng ướt lướt thướt như một lần đứa trẻ... Continue Reading →