Đứa con nhạt toẹt

“Con có biết nơi chúng ta đang ngồi từng là biệt thự của một trong những đại gia giàu nổi tiếng ở Sài Gòn xưa, ông ta để lại một tham vọng mỹ cảm tuyệt đẹp về kiến trúc không?” – Ông già hút vào một ngụm khói, nhìn tôi ngẩn ngơ và chỉ vào... Continue Reading →

Tháng Tư

Tôi thường nghĩ mình bị nguyền rủa - bởi sinh ra vào một thời đại kỳ cục và phù phiếm. Tôi ngồi hàng chục giờ phỏng vấn một số trí thức - những người gọi bản thân là "chiến thắng" trong cuộc chiến tranh Nam Bắc, và đã bước vào Sài Gòn những ngày cuối... Continue Reading →

Lòng tử tế không thoả hiệp

Cái bình trà đá miễn phí trên con đường đi làm của tôi có mang một sợi xích sắt rất to. Nó tròng qua cổ bình, móc xuống lưng và sau đó quấn chặt vào gốc cột điện nơi chiếc bình tựa vào. Một lần đi bộ, tôi đến trước bình và hứng nước, đổ... Continue Reading →

Chò nâu bay và thép gai

Hình ảnh người thanh niên trẻ cầm cái túi đựng mền đề "Kính tặng Obama" khiến bất cứ ai cũng có thể bật cười. Bức ảnh và nụ cười vô tư ấy xuất hiện chỉ một tuần sau khi tôi nhận được hình ảnh bạn tôi gửi - hàng rào thép gai giăng kín sắc... Continue Reading →

Cơn mưa thứ nhất

Bạn gửi cho tôi một tấm ảnh Sài Gòn có cơn mưa đầu tiên. Cảm giác đó thật lạ lùng. Ngày ở Sài Gòn, tôi thường bị cơn mưa chụp xuống đầu mình. Mùi nước, mùi khói trộn mùi nước, mùi của lá me bay đầy trên áo mưa, mùi của chiều kẹt xe đứng... Continue Reading →

Hẹn hò dưới hàng cây bê-tông

Cuối năm 2014, những cây cổ thụ cuối cùng trên đường Nguyễn Huệ bị hạ xuống. Hồi ấy, cứ đi bộ giữa nắng chang chang, nhìn người bán hàng rong bạc mặt ngồi xích vào một cửa hàng nào có máy lạnh phả ra, tôi mới chợt hiểu cây xanh đối đãi với người như... Continue Reading →

Chúng ta có thể nguyền rủa bóng tối không?

Tôi nghĩ rằng vẫn phải nguyền rủa nó. Tôi nhấn mạnh là mình không cố gắng đánh tráo một gương mặt vô tâm của những cơ quan công quyền địa phương khi người dân ở nơi nào đó hàng ngày phải khốn khổ đi qua những con đường ngập nước, ngập bùn, rác rưởi, đối... Continue Reading →

Sài Gòn – chỉ là một giọt lệ rơi

Nước trên đường Nguyễn Hữu Cảnh trào lấp lên hai bờ như đợt sóng xô, khi một chiếc xe hơi nào đó chậm rãi lướt qua. Ở giữa trung tâm đèn sáng lấp lánh từ nhiều cao ốc, cơn rực rỡ của thành phố đã bị trụng nước. Nó để lại trên mắt người bao... Continue Reading →

Rực rỡ nhất Sài Gòn

Thủ Thiêm là nơi tôi yêu nhất ở Sài Gòn (tới giờ). Thực ra nó giống như một nơi không gì cả. Thủ Thiêm là nơi dạy cho tôi quá nhiều điều về thành phố này. Nơi đây ngập nước mỗi đợt triều cường lên, ngập sâu mút mùa, xe máy đi lúc đó có... Continue Reading →

Thành phố trắng

Có một khoảng thời gian, tôi hay rời khỏi Sài Gòn nhiều ngày liền. Những lúc ấy, thỉnh thoảng thành phố chập chờn trong tâm trí tôi, không có nhiều hình ảnh như chính tôi từng tưởng, thực ra tôi chỉ nhớ đến Sài Gòn nhiều nhất trong một màu trắng. Thứ màu trắng nhờ... Continue Reading →

Blog tại WordPress.com.

Up ↑

%d người thích bài này: