Tôi vẫn còn nhớ buổi sáng hôm ấy, cô Phúc vào lớp và nói: “Hôm nay buổi dạy cuối cùng của cô, nhưng nếu các em cần cô kèm bài để thi tốt nghiệp thì cứ ghé qua nhà cô.” Cô không viết địa chỉ lên bảng, nhưng 33 đứa tụi tôi hôm ấy đứa... Continue Reading →
Thiên đường mù lòa
"Những người đến đây đều là kẻ đi trốn. Em ngẩng đầu lên nhìn họ xem. Chàng trai với mái tóc màu xanh đang tựa vào ánh trời và ngủ say sưa tên Pai, cậu ấy không còn con mắt nào. Những người như em chắc không bao giờ hiểu mất đi đôi mắt giống... Continue Reading →
Sâu của biển
Hôm nay, trên tay nhang khói, tôi ra nghĩa trang. Trước mặt, chiếc bia vừa chớm phủ nước mưa sau một đêm trời ẩm ướt. "Như một linh hồn gầy rạc không ai đoái hoài" - tôi dợm tạo ra một so sánh và châm nhang. Núi cao và mưa dày làm tất cả thấm... Continue Reading →
Trong lễ hội hóa trang
Chúng tôi quyết định tổ chức một lễ hội hóa trang trong ngày tốt nghiệp cuối cùng. Ở tuổi 22, chúng tôi sớm nhận ra mình đang rời xa những vùng lấp lánh để bước vào đời thật. Nhiều đêm, tôi ngồi trên đỉnh ban công, tim kiệt lực đập chậm rãi, hồi hộp đợi... Continue Reading →
Gặp Thần Chết trong tiệm tạp hoá 24/24
Một bận 2 giờ sáng, ngồi ngủ gục ở Circle K. Ánh đèn màu trắng chụp xuống đầu như một cái lưới không mắt, quyết chống cự lại cơn lờ mờ đang xâm chiếm tôi. Rốt cuộc thì cũng ngủ mất. - Tại sao phải lang thang thế này, không về nhà ngủ cho khoẻ?... Continue Reading →
Cơn mất ngủ từ Thành Phố Cá
Tôi mất ngủ suốt 11 tháng. Mọi chuyện bắt đầu từ buổi chiều tôi nhảy xuống dòng sông, và một người đàn bà lái đò vớt tôi lên. Bà nói: “Cậu vội quá, cậu đã hiểu chết trong im lặng có nghĩa là gì chưa?” – Tôi ướt rượt, thở hổn hển, trèo lên bờ,... Continue Reading →
Cây kim phát tài rủ tôi bay
Tôi đi dò dẫm trên hành lang của tòa nhà. Miệng tôi dính mồ hôi, hơi nóng đổ xuống từ tận đâu đâu tầng 12. Từ chiếc radio của căn phòng nào đó phát ra tiếng hát: “Muốn không gian đừng tan, níu đôi chân thời gian/ Ngừng trôi cho giây phút chia ly này... Continue Reading →