Toà nhà có rất nhiều cô gái xinh đẹp.
Buổi sáng, các cô xải bước nhanh vào toà nhà, giống y hệt trong một quãng phim quảng cáo, tóc tung bay, guốc rất cao, chân xoải thẳng. Có cô xách một cái túi hàng hiệu (chắc vậy, mình thấy hiệu, nhưng không bíêt cái nào fake hay origin), có cô ôm một xấp giấy hồ sơ, một vài cô mang theo nhiều túi xách giấy kiểu vừa đi shopping về. Các cô bước rất vội, nhưng lưng luôn thẳng, chân phẳng băng trắng muốt không tì vết. Vẻ nữ tính toát ra từ đầu đến chân.
Tôi hay nhìn các cô bước.
Váy của các cô rất đẹp. Đó là những chíêc váy bằng thể loại vải gì đó cực kì tinh tế và đắt tiền. Vải hoà vào đùi, vai và tay các cô. Có những tông màu đen hoà vào da thịt đẹp đến nỗi làm tôi sửng sốt. Cái nữ tính trở thành tinh hoa. Và thân thể các cô – hầu hết có hình dạng đồng hồ cát – tiếp thụ và tôn vinh cái sức mạnh của mảnh vải đắt tiền tạo tác ra chíêc váy đó. Trong toà nhà, có một cô phụ nữ lớn tuổi mà tôi gặp 4 lần, sau 4 tuần làm việc. Cô ấy cao và gầy như một thân cây mỏng. Cô làm tôi nghĩ đến mùa đông. Chíêc váy đen mà tôi trầm trồ ấy đựơc tạo dáng trên thân thể cô. Đẹp. Tôi quên mất là cô gầy khi chiếc váy đó ôm vào cô, mềm mại và trìu mến như một sinh thể nhiều sức sống. 4 lần tôi gặp cô đều mặc váy đen, nhưng hình như khác kiểu một chút. Cô tô son màu đỏ đậm, và đeo guốc kín màu đen. Cô toát ra vẻ của toà nhà – kín đáo , lạnh lẽo, xinh đẹp, hoàn hảo và xa lạ.
Một cô gái khác, tôi gặp 1 lần, và chưa gặp lại bao giờ, mặc một chiếc váy với những xoáy hình tròn, đủ màu sắc. Cô ấy chạy vào thang máy khi thang đang khép. Cô có cái vẻ của một ánh cầu vồng khi mặc chiếc váy đó. Chiếc váy đựơc khoét sâu một chút phía sau lưng, và khá ngắn. Cô cũng không cao. Nhưng rất khác biệt với phụ nữ -váy đen – tôi vừa kể ở trên.
Trong toà nhà có hàng trăm kiểu váy, một lớp, nhìêu lớp, váy dài, váy ngắn, váy vải voan, vải mềm…. Kể ra cũng ko bao giờ đủ được.
Có lẽ tôi nhớ cái cô mặc váy hình xoáy nhiều màu vì một chi tiết. Khi bước vào thang máy, cô gái đã bước ra khỏi đôi guốc cao gót rất đẹp màu trắng. Gót chân và mũi chân cô đỏ tấy lên. Cô xuýt xoa trong 2 giây – tôi nghĩ vậy – vì thang máy chỉ có tôi và cô. Khi thang máy mở ra và thêm vài anh chàng bước vào, cô đã chỉn chu xỏ giày vào, và xải bước ra ngoài thật gọn ghẽ ở lầu 6.
Váy và đôi guốc cao gót làm các cô thật sexy, nữ tính và hấp dẫn cực kì. Các cô làm tôi nghĩ đến toà nhà. Toà nhà có hàng trăm tấm kính, thu hút ánh sáng vào và làm không gian rực rỡ hơn dưới ánh sáng mặt trời. Những chiếc váy làm các cô rực rỡ, nữ tính, xinh đẹp đến nao lòng. Đôi guốc cao gót làm dáng đi của họ uyển chuyển, nhịp nhàng và gọn gàng hơn.
Với guốc cao gót, các cô mỏng manh như một mảnh lá. Các cô ko thể bước đi nếu trước mặt con đường bỗng nhiên gập ghềnh, ko thể đứng vững đựơc khi thang máy quá đông người chen, ko thể chạy đựơc nếu (chẳng may) toà nhà xảy ra hoả hoạn. Guốc cao gót thổi vào dáng đứng của các cô một vẻ đẹp kiêu hãnh và nữ tính không thể tả. Nhưng sâu kín trong đó là hình thức đầy tính biểu tượng về thế giới của những con người xa cách dần với chính mình trước mặt đất – tự nhiên – sự tồn tại. Nếu đôi chân không thể bám trọn vẹn và vững vàng trên mặt đất, loài người chỉ là một sinh vật run rẩy, ko trưởng thành và sẵn sàng té ngã trước các nguy cơ.
Khi cô gái váy sặc sỡ cởi đôi guốc cao sinh động và kiêu sa ra. Tôi cảm thấy ngạt thở. Cái gì đã khiến cô phải đeo một đôi guốc có thể làm tím cả đầu ngón chân và gót chân như thế? Cái gì đã khiến cô phải xoải bước rất thẳng khi đôi chân đau đến mức phải tạm cởi ra khi đi trong thang máy như vậy? Cái gì đã tạo ra sức mạnh cho tất cả những người phụ nữ xoải bước tự tin lên xuống những bậc thang tòa nhà và sau những tấm kính xanh mướt hút ánh mặt trời kia?
Cái thế giới này, nó đang biến thành những toà nhà, thành những chiếc xe hơi, với những người phụ nữ mặc váy rất đẹp, thân thể toả ra mùi thơm nữ tính, mang guốc cao gót, sải bước trên những nền gạch bóng loáng và khung kính xanh rực rỡ. Các toà nhà quyền lực. Cái đẹp trở thành nhu cầu tất yếu của sự quyền lực. Người ta ko thể tìm thấy một thứ gì lớn hơn để sánh với quyền lực, ngoài cái đẹp. Cái đẹp là công cụ. Những người đàn bà rất đẹp, váy rất đẹp, guốc cao gót nữ tính, là một thành phần trang trí cho khung tường cao vút lên trời cao.
Vào một khoảng khắc, loài người quên mất rằng họ ko phải nô lệ của cái đẹp. Họ tạo ra cái đẹp.
Khải Đơn
hay tuyệt!
ThíchThích
Em rất thích bài này, đã từng viết về những đôi giày cao và những đôi giày bệt nhưng tất nhiên và với cảm xúc lung tung và giọng văn quá non nớt ko thể so sánh
Anw, cảm ơn a 😉
ThíchThích
Em nghĩ là sải bước chứ nhỉ chị ơi 😀
ThíchThích
Từ xưa các bà qúy sờ tộc đã lấy guốc cao như một phụ kiện ko thể thiếu mà. Hình như cái đẹp lúc nào cũng muốn tránh xa cái tiện lợi:)
ThíchThích