Bạn.
Tấm ảnh này làm tôi điên giận.
Tôi đã phải bao lần bực tức trước một tấm ảnh cánh rừng ngập nắng bị cắt đôi bởi một sợi chỉ mỏng manh của đường dây điện. Tôi thật bất tài, ko tìm đâu ra một chỗ ko có dây điện.
Một ngày nọ, tôi bỏ công tìm kiếm Nơi Đến. Trên Google Street View, một người tử tế ghi lại hình ảnh nơi đó. Trời xanh biếc. Cảnh tượng đẹp đó khiến một người như tôi mơ mộng. Tôi cố nhìn rõ một góc khung cảnh, nên cật lực bấm vào một góc zoom in màn hình. Máy load rất lâu.
Thình lình, khung cảnh bị kéo lại như thâu chỉ. Ngay góc đó, giữa trời xanh, khung hình vĩ đại, hiển hiện một hình ảnh khiến tôi chùng cả tim mình lại.
Cô gái đó, thanh mảnh, mặc bộ đồ đen, đứng quay lưng, đang mặc định ngắm nhìn bức tượng đài ghê hãi trước mặt. Một dải tượng đài.
Cô ấy chờ ai? Khi ánh mắt ấy dõi ngang dọc theo tượng đài. Chiếc balo lơi lỏng vứt bên cạnh và xa cách. Tôi thầm thì mong cô quay lại nhìn mình. Tôi thầm thì mong ước mình đã ở Nơi Đến đó.
Tôi trở nên ngu ngốc tự bao giờ, khi giận dữ khôn cùng trước một khung hình bị cắt ngang. Tôi mụ mẫm mất rồi. Tối nay, tôi gần như bật khóc khi đứng trước quán cafe quen thuộc và nó đóng cửa. Tôi không có chỗ để đi. Thành phố thân yêu này, nơi tôi nhớ mê mải, đã hằn học chống lại và bỏ rơi tôi. Tôi là ai trong nó? Tôi không tìm ra một chỗ để đi khi đêm dài ập xuống. Sự mong manh này chống lại tôi. Nó báo hiệu tôi đang ở giữa những khung tường cao ốc, ở giữa khung tường của con đường, ở giữa biên giới quán cafe này hay quán gà rán khác. Tôi là một chuyến xe tịnh tiến tẻ nhạt, đáp từ cửa hàng này sang khung hình khác. Tôi là một sinh vật của những khung hình, thành phố này là một bức tường lớn với hàng trăm vạn khung hình nhỏ.
Ở đây không có chỗ cho những bầu trời vô giới hạn, nơi ta ngắm trăng mà không cần phải đi tìm, nơi ta nhìn mặt trời mà không phải vội vàng tạm biệt nó khi rời khỏi khung hình khác. Ở đây, tôi không tìm ra được một cánh đồng không có dây điện. Dây nhợ trói thắt và giới hạn tôi. Thấy chưa, nó cắt đứt những cành cây ngang mặt trong một bức hình vô thưởng vô phạt.
Tôi hứa hẹn dài với Nơi Đến. Tôi đã chuẩn bị bao nhiêu lần và xô đẩy bao lần các kế hoạch. Tôi là đứa con kinh điển tầm phào của các kế hoạch hoàn hảo – và cũng là người làm hỏng mọi chuyện chóng vánh và dễ hiểu vô cùng. Đôi lúc, khi quên mờ tất cả hay ngủ mê, tôi thấy mình đi bộ trên cánh đồng đó, nhìn thấy loài hoa đó, hít thở cái mùi ngây ngây được tả trong sách đó. Tôi chạy bộ, ngã sấp mặt trên đồng, hương cỏ tràn vào ngực. Cỏ ăn thịt tôi.
Các lời hứa đi xa, tôi từ bỏ chính mình. Tôi chính là loài cỏ đã ăn thịt tôi trong giấc mơ. Thực ra có thể tôi đã bắt đầu ăn từ phổi, rồi đến tim. Chỉ có cách đó, ảo giác về Nơi Đến mới ngừng hẳn, cho phép tôi tỉnh dậy.
Cô gái ở vùng đất đó, mắt cô cảm thấy gì khi gặp trời xanh, tay cô có chạm vào thảo nguyên, hay chân cô đã bước đi trên những không gian vô giới hạn để chứng kiến tự nhiên hãi hùng trong sự vô độ và sa đoạ lộng lẫy kia? – Tại sao cô không quay lại nhìn tôi, để khẳng định rằng chúng mình rõ đang ở trong cùng một thế giới, để gieo thành một hứa hẹn ngày nào tôi sẽ đến và đứng cạnh cô, ngắm nhìn khung hình vô nghĩa trước mặt hai chúng mình.
Mắt tôi đã ngừng mơ. Tôi quên mất cảnh tượng chú đại bàng cất cánh có lần người già kể. Tôi quên hẳn 10 năm trước, gần như đêm nào tôi cũng thầm thì khi nhắm mắt ngủ, ao ước gặp lại thảo nguyên, chạy trên cỏ và ko nghe một âm thanh gì hết. Như mù. Như điếc. Như ko tồn tại. Trong chiếc tivi bé xíu, lần đó tôi bị bỏ bùa khi người ta nói về thảo nguyên.
Thứ khái niệm kì ảo, một trải nghiệm hoàn toàn không thực. Chúng nhấn chìm tôi. Như hôm nay, tôi cảm thấy mình đuối nước, hổn hển thở và im lặng như tờ vì điên giận không chốn nương thân. Thảo nguyên của tôi, ai sẽ đợi tôi đến?
Một lần coi Brokeback Mountain, tôi đã không kìm chế được mình. Lạy trời, hãy vứt bỏ tất cả đi, hãy về với Brokeback, đi trên những thảo nguyên và núi đồi vô nghĩa. Xin đừng giam hãm nhau trong chuỗi ngắn ngủi ngu muội của cuộc đời phù phiếm này. Núi có gì sai? Thảo nguyên có gì sai? Jack à, anh là thằng ngu. Anh bỏ thảo nguyên và khung trời để khoác lên mình cuộc đời mông muội đầy ảo giác.
Còn tôi, nàng đứng đó, liệu tôi có bước được vào khung hình ấy khi ánh mắt còn ngoái nhìn đợi chờ gì đó?
Hay tôi chỉ là một đồ ngu khác của ảo mộng?
Khải Đơn
……………..
ThíchThích