Nhìn vào đáy biển

Vậy điều gì khiến người ta phải nhìn sâu hơn vào tâm can? – Sự cô đơn tuyệt đối trước biển. Nỗi sợ bị bỏ lại. Sợ núi lửa rùng mình bung vỡ. Sợ bị trôi đi ngoài xa vĩnh viễn.

Nụ hôn sau hẻm núi

Hẻm núi tôi ở một tuần tỏa ra âm thanh và mùi vị của những người muốn sống. Một người phụ nữ bảy mươi tuổi, hễ mỗi lần tôi mở cửa lều nhìn ra, đã thấy bà đứng ở tuốt xa sau những đúi cây lòa xòa lá xanh đỏ. Bà chụp ảnh những chú... Continue Reading →

Cơn say trong thành phố tội lỗi

“Nhìn em thật dễ thương. Em đeo cặp kính nhìn hay lắm!” Andrew nhìn tôi, tấm bảng tên của anh ghi vậy. Và anh nhìn sang bạn tôi, hỏi: “Sao? Tối nay thế nào? Anh có muốn tôi giới thiệu cho anh một em gái thật nóng bỏng không? Một em gái cho anh -... Continue Reading →

Quán nhạc của dòng sông

“... tôi xin được giới thiệu ở đây, cô Angie. Angie là nhân viên bán vé tàu ở St.Louis của chúng ta. Và hôm nay cô muốn hát ca khúc gì?” Angie bước lên sân khấu. Đó là một phụ nữ da đen thấp người và hơi tròn dáng. Cô còn mặc nguyên bộ trang... Continue Reading →

#2

Cái nhà này màu vàng - nó đứng giữa một vùng vô cùng khó chịu, đóng cửa xe thì nắng xuyên vô thân thể, mở cửa thì đau vì lạnh. Màu vàng của nó đứng cách mấy dặm đường còn thấy. Tôi nhớ nó vì ngay cả những ngày khí trời kỳ quặc và đau... Continue Reading →

#1

Hồi này tôi vừa nằm giữa một bầu trời lạnh. Phải rất lâu tôi mới hiểu được trái tim mình thèm nghe tiếng thiên nhiên đến mức nào. Môt quả thông rớt non xuống một triền đất cát đỏ. Lạnh thanh thanh. Mùi thơm của nhựa, thứ kỳ ảo không biên giới ở xứ sở... Continue Reading →

Chối từ bất an

Chúng ta thường bị cạn kiệt vì ngày tháng, trong những vòng cung xoáy tròn của sự lặp lại. Có người yêu sự lặp lại khôn xiết - vì nó an toàn. Có sự lặp lại hủy diệt con người - hủy diệt ước muốn thấy xúc cảm được trỗi dậy và trong veo lấp... Continue Reading →

Blog tại WordPress.com.

Up ↑

%d người thích bài này: