Đường Rừng Phản Bội

“Ngọn núi há mồm. Cha tôi đứng ở rìa chân núi khi đi đốt măng rừng. Tôi nhìn thấy núi mở miệng và nuốt chửng ông. Cái bóng của ông khắc đen vào dáng núi. Tôi chạy về nhà. Tôi gọi mẹ. Tôi gọi tên bà nội, 'Nội nói đúng rồi mẹ ơi', mẹ chạy từ làng ra. Mặt đất rùng mình hất mẹ ngã. Dân làng túa ra. Mặt đất gãy thành hố, thành đường nứt đen, người trượt chân rơi xuống."

Tôi ước chạm vào đại dương

Những bài thơ đầu tiên của tôi mang gương mặt của biển. Trong suốt để tôi có thể nhìn thấy mình. Đen kịt điều bí mật. Bàng hoàng như rạn san hô nông hiện ra và nhấn chìm tôi đầy thương tích.

Tóc rụng

Tóc lén lút rơi xuống nền nhà tắm sau buổi gội đầu. Tóc thản nhiên trút xuống nền nhà gạch men trắng phau, vằn vện sợi màu đen, rồi quấn quanh chiếc chổi tôi khua khắp nhà, hòng che giấu đi vết tích bối rối.

[Lại] Về hạnh phúc 

Khi 18 tuổi, tôi đậu đại học vào trường báo chí. Tôi nghĩ mình hạnh phúc. Tương tự mọi đứa mới lớn vừa tập tành biết đọc vài từ tiếng Anh, tôi tìm thấy đâu đó những câu như "Nếu bạn làm đúng việc mình đam mê thì cả đời bạn không phải làm việc",... Continue Reading →

Blog tại WordPress.com.

Up ↑

%d người thích bài này: