Tôi vớ lấy khúc củi ném vào biển. Một mảnh gỗ tròn mà biển đưa đi vài vạn dặm trước khi xô vỡ vào bờ. Chỉ là một thây ma rơi vào cát đen giữa bình mình hửng nắng.
Nào hãy bàn bạc về chuyện thây ma, như cách ta nghĩ về sống chết như lựa chọn đúng và sai. Người ngư dân treo cổ trong căn phòng thiết bị ngoài cảng. Bạn bè anh nói: Thật đáng tiếc. Đáng tiếc. Chỉ cần còn sống việc gì cũng giải quyết được. Vài ngày sau người ta biết, lúc ấy anh băn khoăn rối bời nghe tin con yêu chìm vào hôn mê sau tai nạn. Cuộc hôn mê ấy kéo dài bao lâu? – Không ai biết.
Sự tàn lụi như con mạt gỗ trên cánh cửa nhà, ăn mòn đến khi ngôi nhà rụng vỡ. Anh ngư dân có lẽ chỉ kịp thời đổ xuống, vì không biết làm gì trước cuộc hôn mê. Hôm ấy nhân chuyện về thây ma, căn nhà kho đánh cá tôi lướt qua bận chiều có phần cam chịu. Yên lặng. Như chưa từng có tranh cãi sống chết gì.
Người thích lắng nghe điều leng keng vui vẻ, nên những âu sầu thường bị vơ vén vứt vào tim sâu. Tôi nghe vậy trong một đêm lễ hội kéo dài tới sáng bên ngoài rạp xiếc. Nữ vũ công trên sân khấu đã hết điệu say nồng. Cô ngồi đổ xuống sau cánh gà láng nháng đèn xanh đỏ. Ngủ lịm một giấc mỏng tang. Không ai muốn thấy người khiêu vũ lem nhem son phấn, và ngủ say kiểu bé con. Vết kẻ mắt kịp nhòe nét mỏng.
Sự chậm rãi và lặng yên. Đớn đau và kiệt sức. Hay những băn khoăn dè dặt. Thường không được lên sân khấu. Hãy gói kín và dìm sâu, mảnh vụn mà tâm hồn có lần tủi hổ giấu diếm.
Có một lần ngọn núi bùng lửa đỏ. Chiếc trực thăng nối thả xuống bụi chữa cháy mịt mù. Trong làn ánh sáng tôi thấy chú hươu chạy ra. Và những con thỏ rừng chân to. Lao về phía bóng tối không màu đỏ. Cuộc trình diễn của trực thăng và ánh sáng, không hàm chứa ẩn dụ gì cao siêu. Chỉ là những đời sống bị triệt tiêu trong một màn khói trắng mờ xinh đẹp.
Không còn cánh rừng trên chỏm cao. Thông xanh hóa xám ăn vào chân trời. Khối đá vàng ửng nắng trơ trụi khi chiều xuống. Con thỏ tự hỏi về băn khoăn mất mái nhà. Khi ấy, tôi đứng ngoài xa tít, nhìn cánh rừng như màn trình diễn rực lửa. Đã hóa thành thây ma.
Giờ hãy quay về biển của tôi, nơi những khúc củi lạc loài chạm cát. Chúng hé lộ cuộc hải hành xa xôi chưa từng có bến đỗ. Một khúc củi màu đỏ cứng như thép – loài gỗ quý trong món nội thất xa xỉ rơi vào biển khơi. Một khúc gỗ sơn lam lốm đốm biển khơi cào lẹm – hẳn con tàu từng chứa giấc mơ của chú bé làm thủy thủ mặc áo màu xanh. Một tấm gỗ mỏng tang vẽ hình đóa hoa trên khung cửa sổ (hay ngôi nhà nào đó đã kịp vỡ tan sau nhịp sóng thần dạo trước?).
Biển khơi giữ gìn những ký ức con người hằng vứt bỏ và đánh rơi. Như một kho tàng vây bọc bởi muôn trùng cạm bẫy – không thủy thủ nào chạm tay tới được bao giờ.
Khải Đơn
Comment