Em có mất đi không? 

Một buổi sáng thứ Bảy nằm trong phòng, tôi thấy cuộc sống nặng nề hơn cả một khối đá đè lên ngực và khiến mình không thở được. Tôi muốn kết thúc nó.

Tình yêu là một trong suốt

Tình yêu đầy tham vọng. Nó hút cạn nhịp đập của tim. Nó bóp nghẹt ngực ta ta trong lần tị hiềm đầy nghi hoặc. Ta không thở được khi biết người còn ai đó khác. Ta sỗ sàng chà đạp lên chút sĩ diện của người vì muốn mình "là ai đó" được người kia cúi đầu tuân phục. 

Làm gì với sự thất vọng?

Tôi thường xuyên thất vọng về bản thân. Tôi muốn dậy lúc 7 giờ mỗi ngày, và không thể làm nổi. Sau đó tôi nguyền rủa mình là đồ lười. Tôi muốn thi đậu một chương trình, và lè phè suốt nửa năm không động đậy. Sau đó tôi nguyền rủa bản thân là quá... Continue Reading →

Chín tháng bỏ việc

Quyết định dành cho bản thân một năm "chơi cho đã" là một hành trình đầy xáo động. Đây là lần đầu tiên tôi rời khỏi sở làm, bước ra khỏi vùng an toàn để thử làm nhiều thứ mình không nghĩ tới. Tôi cố gắng lấp đầy những sự lộn xộn về cảm xúc,... Continue Reading →

Xiết cổ hạnh phúc

Trong bữa tối với một người bạn, cô kể rằng cuộc hôn nhân đã đổ vỡ. Tôi kinh ngạc.  Ở tuổi 29, tôi chưa hề tưởng tượng ra mình có được hạnh phúc ấm áp như cô, gói gọn một gia đình, và có một em bé nhỏ. Cứ như thể hạnh phúc đó không... Continue Reading →

Bất trắc của nhàn rỗi

Tôi hay ngồi ở quán cafe để viết. Có những ngày, tôi gặp cả chục bạn trẻ. Họ ngồi trong quán từ sáng đến chiều (tương đương tôi), hầu hết là nam thanh niên, còn rất trẻ.  Có ba cậu thanh niên ngồi chơi bài sau khi ăn xong mấy ổ bánh mì. Chơi từ... Continue Reading →

Hồn nhiên thô lỗ

Người đàn ông cầm cây chổi, hua con mèo vào góc tường, đập liên hồi làm nó co rúm lại, cho đến khi cô chủ quán cafe hung tợn quát lên: "Làm cái gì mà đập nó! Nó ăn nhà ăn cửa nhà ông hả?" Ông hậm hực nhìn bà, rồi quăng luôn cây chổi... Continue Reading →

Blog tại WordPress.com.

Up ↑

%d người thích bài này: