Da thơm, má nồng

Một ngày cơ thể em rất đau và em muốn từ bỏ chuyện sống. Tôi nhiều lần tự hỏi tại sao mình sống. Đôi khi câu hỏi nhiều đến nỗi tôi không đủ sức trả lời. Tôi ngắm nhìn câu hỏi găm vào bàn tay mình. Bàn tay khô và bong da. Tôi hối hả bóc từng lớp da đến khi tay bật máu.

Đường Rừng Phản Bội

“Ngọn núi há mồm. Cha tôi đứng ở rìa chân núi khi đi đốt măng rừng. Tôi nhìn thấy núi mở miệng và nuốt chửng ông. Cái bóng của ông khắc đen vào dáng núi. Tôi chạy về nhà. Tôi gọi mẹ. Tôi gọi tên bà nội, 'Nội nói đúng rồi mẹ ơi', mẹ chạy từ làng ra. Mặt đất rùng mình hất mẹ ngã. Dân làng túa ra. Mặt đất gãy thành hố, thành đường nứt đen, người trượt chân rơi xuống."

Mời bạn đón đọc sách mới của Khải Đơn

Đây là tập sách nhỏ đầu tiên tôi viết lại sau 2 năm: "Tại sao tôi đến Mỹ học viết? - Đi chậm về phía sáng tạo": https://www.smashwords.com/books/view/1150577 Tập sách là khoảng 13 bài viết tôi ghi lại hành trình mình đến Mỹ học viết, với rất nhiều sự tủi hổ, với cả cảm giác... Continue Reading →

Mùa đông rúng động

Bây giờ là mùa mưa. Chỉ cần sáng ngủ dậy, chạy ra đường là phải bung ô ra, và tha hồ đánh võng qua các vũng nước. Hôm nào chạy trong mưa như sáng nay, tôi lại hay nhớ về một buổi trưa mùa đông ở cảng Nagasaki, khi tôi ngồi uống cafe với ông... Continue Reading →

Sách mới mình viết vừa xong

Chào bạn, Mình thật hạnh phúc vì đã xuất bản quyển sách thứ hai, về một nơi mình đã gắn bó 9 năm qua. "Sài Gòn - Thị thành hoang dại" là tập viết thứ hai của mình. Quyển này viết về Sài Gòn, về những người nhập cư đã rời xa quê hương để... Continue Reading →

Gravity – sự sống trong một tiếng chó tru

Trong một mớ máy móc, áo phi hành gia, tàu vũ trụ, trạm không gian, “Gravity” ban đầu đã làm tôi hơi bực dọc, vì tôi ghét những bộ phim toàn máy móc và ít con người đến vậy. Nhưng ở đó, có một cảnh phim khiến tôi sững người lại. Ryan Stone (Sandra Bullock),... Continue Reading →

Blog tại WordPress.com.

Up ↑