Hồi này tôi vừa nằm giữa một bầu trời lạnh. Phải rất lâu tôi mới hiểu được trái tim mình thèm nghe tiếng thiên nhiên đến mức nào.
Môt quả thông rớt non xuống một triền đất cát đỏ. Lạnh thanh thanh. Mùi thơm của nhựa, thứ kỳ ảo không biên giới ở xứ sở này, có thể ôm tay mình đi mãi suốt ngàn dặm.
Quả thông pinyon kín đáo giấu hạt phía trong. Và những đôi mắt người da đỏ đi mót tìm chúng giữa hoang mạc vô tận. Cắn đôi một hạt. Thơm hiền. Ngọt nhẹ. Êm dịu mà trôi xuống cơ thể người…như một hoài nhớ thiên nhiên từng dành cho những tổ tiên vài trăm năm trước của họ.
Một mảnh đá rơi cũng làm cựa mình hoang mạc. Không có làn gió nhẹ nào lay mình nổi đá. Âm thanh nhỏ xíu, yên yên và chẳng có gì đạp gãy một lần mình thở.
Hồi này tôi không có nhiều ước mơ. Tôi muốn mình là một quả thông, nhựa trong veo thơm bám vào cành. Tan đi trong hơi gió. Im tiếng giữa những vách nhà đá mấy trăm tuổi vô ngôn lời.
Hồi này, tôi thương bàn tay mình hơn hết thảy, thương lời nói vô cùng đơn dịu kỳ lạ của thời gian, thương cách những khối cành lúp xúp lơ thơ bị thời gian chải qua mà bạc tênh cả lòng.
Hồi này, tôi chẳng thể giải thích với thế giới mình thấy thật yên thân. Có hôm tôi ngủ mất tiêu cạnh bàn phím. Có hôm lại đứng yên vậy cả giờ trong cõi không có thời gian này.
Hồi này, tôi muốn được thả phổi mình vào không khí. Hạt khí thơm mùi quả thông, thơm như tay tôi lấm nhựa. Thơm mùi sa mạc. Thơm cả ngàn khoảnh khắc tôi không chịu bỏ phí phút nào.
Hồi này, người duy nhất tôi cần nói chuyện chỉ là một thiên nhiên…
Khải Đơn
Comment