Về từ bỏ

Trong một khoảnh khắc, bạn nhận ra mình không cần người bạn đồng hành ấy nữa. Nhận biết ấy hoặc là đã chiếm hữu tâm can và khiến mình mù loà, đến mức có thể hất cả chuyến đi xuống vực sâu. Hoặc là, trong một trường địa khác, lại thiêu đốt bạn.

8150957440_c775acc637_z

Bạn có ân hận vì nhận ra chuyến đi đã vạch mặt cả hai đứa? Nó hỗn ngang, tiết lộ, phơi bày cả những hèn hạ xấu xa ẩn chứa trong mạch máu mình. Rồi nó lại chìm khuất sau những mỹ từ tươi ngon ta gắn vào hành trình.

Một lần ngã xuống đường, một bữa không tìm ra quán nước, ngày mưa buốt vai, hay đêm ngồi cời lửa với người bán thức ăn – ta tuyệt nhiên không muốn hiện diện cạnh mình là bạn đồng hành nữa. Ta muốn tìm một lồng kính, úp mình vào, ngưng chịu đựng và sứt mẻ trước nhau như mấy chiếc cốc lanh canh giữa buổi chuyện trò.

Sự nhận biết muốn vứt bỏ bạn đồng hành là cuộc biến đổi ám mùi phản bội từ phút ban đầu. Mình đã lên đường với lấp lánh, khoái cảm, với cơn say cuồng, vội vàng như gã húp bia không màng nó thơm hay đắng.

Từ đầu đã có thể rũ bỏ. Nhưng ta sợ cô đơn và ích kỷ đến mức cứ phải lôi nhau vào lấp lánh, cho nát nhừ ra với ảo tưởng, đủ để tiếng gào thét thèm từ bỏ nhau vang lên trong nhát giày nện xuống đường xa.

Đau đớn nhất là một buổi tối muộn, khi rã rời chân giữa con đường tím thẫm trên cù lao, ta chỉ muốn buông một câu thừa thãi: Tôi quá mệt rồi, tôi muốn mình không đi với nhau nữa, hãy để tôi yên với bóng tối này.

Tôi giải thích thế nào về lòng phản bội? – Từ bỏ nhau là trò tổn thương duy nhất ta có thể gây ra với bạn đồng hành, để tự hạ nhục chính mình, hay chỉ là giờ đây ta không thể chịu đựng được khi phải chia sẻ buổi hoàng hôn vĩnh cửu với người nào khác nữa.

Sự ích kỷ đã nuốt chửng con đường và mọi kỳ thú cuối cùng trên tay người khách bộ hành.

Khải Đơn

1 bình luận về “Về từ bỏ

Add yours

Comment

Blog tại WordPress.com.

Up ↑