Đường về nhà và anh cảnh sát giao thông

Có những đêm cuối cùng của một năm dài, tôi lang bang trên một con đường đầy ngắc ngoải dòng xe. Gương mặt muộn cắm mình vào gió sông Sài Gòn thốc tháo. Rất vội, người ta phải trở về nhà, tay ga vướn lên, đôi khi kết thúc quãng đường không phải nhà mà là tiếng láng cháng của còi hụ xe cấp cứu. Đã 5 năm trời đi suốt con đường ngắn ngủi, tôi thường tự hỏi các gương mặt muộn màng sẽ đi về đâu, đón Tết thế nào, có ai ngồi cạnh để nhìn đau đáu…. khi chiếc xe sà một đường dài xuống mặt lộ hoang tàn.

Có ai đó đã vội vàng đẩy những chiếc máy đập đất, lê những chiếc xe lu thật nhanh, để lại những làn đường chỉ thoáng vài chốc là nổi cộp lên khối u tròn lẳn, ma quái và sẵn sàng vươn ra đẩy ngã bánh xe của những người dại dột trót vội vàng để trở về nhà với con thơ, vợ trẻ. Dù máu có đổ xuống thì cuộc đời vẫn hoang vu với niềm vui vẻ tết nhất. Sự bận bịu khôn cùng làm tất cả cùng quên đi, cùng cười xòa và một lúc nào đó hóa thân thành kẻ tạo ra con đường mang khối u nhức nhối và hằn học.

Vào một năm kì quái nọ, xung quanh tôi là hàng trăm gương mặt nhễ nhại mồ hôi, xộc xệch khẩu trang, áo xống, dắt díu nhau đi dưới cơn nắng vô tận cùng của đầu mùa hè. Ai đó đem vài kg đinh rải ra, kiếm chút áo cơm, kiếm luôn cả đồng tiền mồ hôi gan ruột của kẻ bị nạn. Người ta phải mất hàng nghìn lời chửi, cả đinh ghim, dao rọc giấy, có lẽ cũng ko thể nào định ra được vì sao có những kẻ làm thế, vì sao thích làm thế và vì sao cơ hội đến nhẫn tâm như thế?

Nếu bạn cũng đi trên con đường ngắn ngủi này như tôi suốt 5 năm qua, sự kì quái ấy cũng ko nên được đem ra để hỏi làm gì. Bản thân câu hỏi sẽ mang màu sắc của kẻ quái gở.

Vài bận, mấy anh chàng lái container gào thét đâm bổ lao đi trên con đường hẹp kẹt cứng. Không vừa, xe 7 chỗ cũng lao lên. Vài phần trăm trong cuộc đua đòi ấy, nhiều người nằm xuống mặt đường mà ko kịp hiểu vì sao.

Cũng có lần, tôi đứng cười ngây dại trước mặt anh chàng cảnh sát giao thông đẹp trai đang nghiêm nghị nhìn tôi: “Em lấn tuyến, cho tôi xem giấy tờ”

“Em thích phạt nóng hay phạt nguội?”

“Hết tiền à? Em còn bao nhiêu?”

Tôi dúi vào tay anh đẹp trai 50 nghìn đồng, thầm mừng rỡ vì 20 nghìn kia vẫn nằm ngoan trong chiếc túi quần. Hóa ra anh cũng chừa phần cho tôi ăn Tết. Tôi mỉm cười. Chào anh. Em đi nhé. Anh ăn Tết vui vẻ.

Tôi đem các lời nguyền rủa hóa vàng bay lên trời, gọi là cúng kiếng cho linh hồn con đường, cầu cho người đồng hành trên đường ít may mắn siêu thoát, cầu cho những khối u độc địa mềm nhũn người ra khi trời nắng để bớt họa trần gian, cầu cho anh cảnh sát giao thông ăn 50 nghìn của em thật ngoan, thật lành, đừng ăn nhiều quá kẻo sâu răng, đừng lái xe nhanh quá kẻo mặt mũi sà xuống đường, nơi những khối u rách nát và cạm bẫy kia đang ngự trị.

Tôi thổi bay các lời nguyền rủa pha lẫn cầu nguyện lên trời, trong lúc đó vừa kịp thấy mái tóc bợt bạt và đôi mắt xám mờ của lớp lớp đám người chầu chực chuyến xe về nhà ngày cuối cùng….

Sau 5 năm đi trên con đường ấy, biết bao người đã khốn khổ hơn, đã nằm lại mặt đường như bóng ma dĩ vãng, hay… đã hóa thân thành tên cướp đường vì thiếu chút tiền bỏ bụng ngày đói cuối năm…

Anh cảnh sát cười hềnh hệch… Tôi nhớ là vậy….

Khải Đơn

Advertisement

1 bình luận về “Đường về nhà và anh cảnh sát giao thông

Add yours

Comment

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Blog tại WordPress.com.

Up ↑

%d người thích bài này: